Chương 539: Thần vận



Phế vật!



Một đám phế vật!


Hắn còn quen biết với đại sư tỷ trước cả bọn ta.


Đại sư tỷ vẫn luôn che chở cho hắn.

Vì vậy mọi người cũng dần dần quen, ông ta chờ An An trở về, bọn họ sao không phải cũng đang chờ Củ cải đại tiên. Nếu mục tiêu của mọi người đều giống nhau, vậy lùi một bước trời cao biển rộng, mềm mỏng một chút, mềm mỏng một chút.
Người duy nhất có vẻ khổ sở ở đây chính là anh em Trữ Tần Trữ Huy.
Một khi tôi luyện cơ thể, chỉ cần hơi sơ suất thôi là Trữ Tần Trữ Huy có thể mất mạng ngay. Nhưng hiệu quả sau khi khôi phục thì cũng rõ ràng, tốc độ hấp thu linh khí tăng mạnh, chỉ cần hít thở không cũng có thể hút được một ít linh khí trong không khí vào bụng.
Sở Tài Nguyên thấy thế, cũng muốn thử phương pháp rèn luyện ấy.
Thực sự chỉ vì đánh không lại, mắng không thắng Hồng Phù, cho nên đã bị kích thích ý chí chiến đấu, muốn đề cao thực lực, ít nhất có thể ngồi ngang chiếu ngang bàn với Hồng Phù, để nàng không thể châm chọc khiêu khích thôi.
Chỉ tiếc, Ma quân Phệ Hồn căn bản chẳng thèm để ý đến Sở Tài Nguyên.

Sao người nào An An cũng thu được chứ?


Ta trông mà như thế à? Râu của ta đâu? Sự tan8g thương mà năm tháng đã in hằn lên mặt ta đâu?
Râu mép cũng không có, nếp nhăn cũng không có, làm cái bộ dạng ẻo lả như thế, nhìn mà bực m3ình, khiến ông ta hận không thể phá nát cho rồi, trong lòng lại hơi hơi e sợ.
Sở Tài Nguyên:
Đó là nhà của ta mà.


Ngươi treo tranh thằng nhãi kia ở đây, còn mong ta dạy ngươi? Cút!


Cơn lốc chỗ này quá ác liệt, lại có phần cổ quái…
Bóng đen to lớn như bị một giới tuyến buộc chặt giam cầm, bọn họ đứng bên ngoài giới tuyến, gió êm sóng lặng, nhưng bên trong giới tuyến, cơn lốc gào thét như mãnh thú, đem tất cả mọi sinh linh đều nuốt cả vào trong miệng.
Tô Lâm An cởi đai buộc tóc, để tóc đen thổi vào trong cơn lốc, tóc của nàng gần đây dài ra rất nhiều, mà còn bền chắc cứng cáp hơn cả pháp khí tiên phẩm, nhưng chỉ chớp mắt thổi qua đường cong cổ quái kia thì tóc bay tới đã bị chặt đứt, không những thế mà còn hút lấy, kéo theo cả nàng, may mà nàng được Mục Cẩm Vân bảo vệ, giữ chặt eo, lúc này mới có thể giữ cho nàng không cắm đầu vào trong giới tuyến.
Âm thanh lạnh nhạt, không hề có phập phồng dao động:
Trung tâm của một cơn lốc, ngươi chắc chắn?

Tâm tình Khoa Đẩu Hỏa còn có chút kích động, gào to hai tiếng:
Tiểu Bạch ở ngay bên trong!


Ngươi không được.


Người còn tới đây ngày nào, ta còn đánh ngươi văng ra ngày ấy.

Tuy rằng Ma quân Phệ Hồn gần đây đều là Tô Thừa Vận, không bị đổi thành kẻ sát nhân Tô Tiễn, nhưng hai huynh đệ đã sắp tàn luôn rồi. Đại sư tỷ, ông nội tỷ hung tàn như vậy, tỷ có biết không? Chúng ta sắp chết yểu rồi…

Trong hư không vô tận, Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An đang đi theo sự chỉ đường của Khoa Đẩu Hỏa.
Cả đường đi đầy rẫy những lốc xoáy hư không, kẽ nứt xuất hiện khắp nơi, bọn họ trơ mắt nhìn hư không vốn bình ổn đột nhiên hé ra một lỗ hổng, kẽ nứt vừa sinh ra có thể nhìn thấy được ở bất cứ đâu.
Dù sao nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không vừa mắt,9 tất nhiên phải chửi rồi.
Ông ta có thể mắng từ sáng cho đến tối mà chẳng hề hụt hơi lấy một lần.

Luyện mỗi viên đan thì ba ngày hai lần nổ lò, trong tên các ngươi có tro tàn bất diệt à? Mỗi ngày đều luyện thuốc thành tro!


Các ngươi nếu có dù chỉ một phần thông minh của đại sư tỷ các ngươi thôi, ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi!

Thần vận gì đó? Có tồn tại đâu!
Lúc trước, người trong trấn Thanh Thủy còn sợ hãi bất an, chỉ sợ Ma quân Phệ Hồn đột nhiên nổi nóng phát điên, tay tát xuống một cái là đập chết hết cả đám người ở đây. Sau đó bọn họ lại phát hiện, ông ta chỉ mắng không, chứ không động thủ, mắng xong còn bồi thêm một câu,
Chờ An An trở về lại xử lý các ngươi…


Ngoại trừ việc biết làm cơm ra, các ngươi còn làm gì được nữa?

Trữ Tần, Trữ Huy:


Có thể là hai tên nhóc này làm cơm ngon, nên Ma quân Phệ Hồn nhìn hai người hơi thuận mắt hơn một chút. Theo lời ông ta, Trữ Tần và Trữ Huy là hai người còn có chút tác dụng trong đám người bỏ đi của trấn Thanh Thủy này, chí ít thì bọn họ cũng biết những gì mà Tô Lâm An thích, có thể thấy được bình thường cũng rất hay nịnh hót, rất được lòng An An.
Còn về phần linh thực ngon?
Hắn có thể chịu khổ được.
Năm đó hắn bị Mục Cẩm Vân dằn vặt như thế còn sống được, giờ chịu đựng mấy thứ này có nhằm nhò gì. Vì sao một tên mít ướt như thế lại có quyết tâm luyện tập nâng tầm sức mạnh như thế đây?

Ngộ tính kém như vậy? Khi đó ta chỉ cần vứt ngọc giản cho An An, nó liếc mắt nhìn qua đã hiểu rồi.


Chúng bây thì sao?

Tư chất của Sở Tài Nguyên còn khá hơn đám bọn hắn, nhưng vậy thì đã sao?
Lúc đầu khi ông ta tỉnh lại, Sở Tài Nguyên còn dám vung nắm đấm với ông ta cơ mà, ông ta không giết Sở Tài Nguyên đã là nể mặt An An rồi, dạy hắn tu hành ấy à? Mơ đi!
Bộ dáng trông như thế thì cũng đành thôi, theo lời Trữ Tần thì, liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra là cùng một người, chỉ khác nhau là một bên là thanh niên, một bên trung niên thôi. Nhưng cái thứ huyền diệu như khí chất này thì thật khó mà hình dung…
Cả ngày ông ta cứ chắp tay sau lưng, bước chân khoan thai, thỉnh thoảng lại ồn ào chửi mắng, lúc thì thẩn thơ ngớ ngẩn bứt tóc túm tai, theo lời Hồng Phù thì, tựa như một lão dở người đầu óc không được bình thường, khí chất trầm ổn trong miệng ông ta đúng thực là khó có thể để người ta hình dung ra được.
Gia cũng biết cáu đấy.
Hoàn tất việc tôi luyện cơ thể xong, tiếp đến là tu luyện công pháp, lại là một hồi đả kích cực kỳ tàn ác.
Thường thường còn có thiên thạch rơi xuống, như một quả cầu lửa, rơi xuống bộp bộp, Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An cũng chỉ có thể cẩn thận tránh né qua.
Những thiên thạch này hẳn sẽ rơi xuống hạ giới. Thiên thạch rơi xuống hạ giới sẽ bị tu sĩ hạ giới coi là chí bảo, bởi bên trong có thể cất giấu bảo vật thượng giới. Năm đó Tô Lâm An còn ở châu Vân Lai cũn từng đi lượm đá. Nàng đã tìm kiếm trong cả đống thiên thạch, sau đó tìm được linh vật thượng giới.

Ngu như lợn!


Lợn còn khôn hơn chúng bây!

Ma quân Phệ Hồn Tô Thừa Vận:
Hờ hờ.

Ta không chửi các ngươi, ta chỉ cho thêm chút độc trong thuốc thôi.
Thiên thạch như thế vốn rất ít ỏi, nhưng hôm nay lại có thể thấy được thiên thạch rơi xuống ở mọi lúc mọi nơi. Những quả cầu lửa liên tiếp đập xuống, chỉ sợ đã đập cả hạ giới khắp nơi đều là hố, nói không chừng đã thành cái tổ ong luôn rồi, thật quá mức dị thường.
Ấn Công Đức vẫn chỉ nói biến thiên rồi, nàng có gặng hỏi thì nó lại giữ im lặng không nói tiếp. Tô Lâm An trong lòng thấy bất an, nhưng lại không làm được gì.
Người tu hành sao có thể trầm mê trong dục vọng ăn uống, Ma quân Phệ Hồn chỉ không thể trơ mắt nhìn hai kẻ này tiếp tục làm phế vật, nên lúc ông ta không tạc tượng sẽ chỉ đạo hai người tu luyện.
Tư chất quá bình thường, đầu tiên phải tôi luyện cơ thể.

Thiên thạch rơi vào sẽ bị cắn nát, tóc của ta cũng thế, bọn chúng trốn bên trong? Làm sao chúng ta vào được!

Tô Lâm An rất tò mò, nguyên bản Vũ Thương còn chẳng phải pháp bảo tiên phẩm, không thể chống đỡ được cơn lốc thế này, ngay cả con thú Phệ Căn kia, muốn không hao tổn gì mà vào được bên trong cũng khó. Trong lòng nàng đều biết rõ, thú phệ căn sẽ không hy sinh lớn như vậy vì bọn họ, liều mạng dù để bản thân bị thương cũng muốn đưa người vào trong mắt cơn lốc an toàn.
Sở Tài Nguyên mỗi ngày bị đánh văng ra một lần, tới mức Trữ Tần và Trữ Huy cũng nhìn không nổi, cả gan tới nói đỡ cho Sở Tài Nguyên. Có khổ mọi người cùng nhau chịu, mới gọi là tìm vui trong đau khổ chứ!

Thật ra, quan hệ giữa đại sư tỷ với Sở Tài Nguyên rất tốt.

Thực ra, bây giờ Tô Thừa V6ận không hề giống với tướng mạo giáo chủ Ma giáo châu Vân Lai, không trách được người của trấn Thanh Thủy. Lúc ông ta còn ở Vân châu Lai thì5 có bộ dạng là một người đàn ông trung niên, màu da như đồng cổ, hốc mắt sâu, ánh mắt thâm thúy mà trầm ổn.
Còn nay trông ông ta lại vô cùng trẻ tuổi, màu da tái nhợt, môi đỏ bất thường, lông mi dài xếch lên, tuy mắt một mí nhưng vẫn rất to, ánh mắt hẹp dài, lúc hơi híp lại, ánh mắt đó như đang cất chứa bão tố, cả người tản mát ra một hơi thở âm u, lạnh lẽo.
Tôi luyện cơ thể cần dược liệu, phía sau trấn Thanh Thủy mặc dù có không ít, nhưng chủng loại vẫn không đủ để Ma quân Phệ Hồn sử dụng. Ông ta nghiên cứu hồi lâu, tự mình điều chỉnh phương thuốc, dùng phương pháp lấy độc trị độc làm ra một phương thuốc tôi luyện cơ thể, phá tan sự trói buộc trong kinh mạch.
Về phần độc dược từ đâu mà có? Đơn giản, trong máu ông ta đã có độc rồi…
Tìm tòi trong hư không tròn nửa tháng, bọn họ thấy một cơn lốc trong một kẽ nứt lớn. Dòng xoáy này không ngừng cuốn lấy mọi thứ xung quanh, như một cái miệng đen kịt cắn nuốt mọi thứ từ bốn phía. Cho dù là thiên thạch đang cháy đùng đùng mà đụng phải cơn lốc này cũng sẽ bị cắn nát trong một giây, không để lại tí dấu vết gì.
Mục Cẩm Vân liếc qua ngọn lửa bốn màu trên vai Tô Lâm An.

Có thể lúc bọn họ đi vào thì cơn lốc này còn chưa lớn như thế.
Mục Cẩm Vân nói.


Nó đang lớn dần.



Có một sức mạnh đang buộc nó lớn lên.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.