Chương 580: Tỉnh táo


Nó không phải là hoa linh như Hồng Phù và Lục Ý. Ý thức bên trong hoa chỉ là tàn hồn của Quân Nặc, là chấp niệm của y.
Bây giờ y đã gặp được Thiệu Lưu Tiên, nói hết những lời còn chưa nói, chấp niệm đã tan, tàn hồn cũng tan biến giữa đ3ất trời, chẳng để lại chút dấu vết nào. Y ra đi nhanh đến độ làm người ta không kịp níu kéo. Dù Thiệu Lưu Tiên đã đạt đến9 cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, cũng không thể giữ y lại.

Bà ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục rót linh khí và ni6ệm lực vào viên đá. Nhưng giây phút này đây, bà ta vốn không thể khống chế được sức mạnh của mình. Toàn thân bà ta run rẩ5y, ngay cả linh khí cũng không thể áp chế được. Linh khí tràn vào viên đá quá nhiều, suýt chút nữa làm nó căng tràn đến nổ tung.

Thiệu Lưu Tiên không bình tĩnh lại nổi.
Dù sao trước khi chết cũng phải làm chút gì đó.
Thiệu Lưu Tiên mở kết giới của thành Họa ra, để cho các phần thần thể khác của Thiên Ma tiến vào.
Những phần còn lại vẫn luôn tiến về phía thành Họa. Bọn chúng đã đến, đang cố xé rách kết giới của thành Họa. Kết quả kết giới bỗng thình lình mở ra, chúng xông vào thành, tụ hợp với phần cơ thể ở dưới đất kia.
Đúng lúc này, Thiệu Lưu Tiên lại nói tiếp.
Đã nhiều năm như thế, bà ta chưa từng có ngày nào tỉnh táo như hôm nay. Rõ ràng cơ thể đang chịu đựng sự đau đớn, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.

Hắn yêu ngươi.

Thiệu Lưu Tiên không hề tránh.
Bà ta chỉ cười:
Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.

Mũi kiếm đã đâm ngập vào thân thể. Thiệu Lưu Tiên nắm lấy thân kiếm.
Oành
một tiếng, thanh kiếm đã bị bóp nát. Bà ta cố đè ép lệ khí bỗng dâng trào vì bị công kích, nói:
Ta có lòng tốt chúc phúc ngươi, ngươi còn...


Ngươi cứu hắn?

Vốn Thiệu Lưu Tiên còn tính nói thêm vài lời nữa, nhưng vừa há miệng đã hít hà. Bà ta chớp mắt, thấy Mục Cẩm Vân, kẻ bị nhốt trong bức tranh, thân thể đã biến thành những nét vẽ thủy mặc, giờ đã phục hồi lại hình dáng. Hắn bước ra khỏi tranh, vừa đáp xuống đất đã rút kiếm chém về phía Thiệu Lưu Tiên.
Đợi bà ta tự sát? Chi bằng chủ động ra đòn, mới có thể đảm bảo không có chút sai sót nào.
Hắn, là chỉ Mục Cẩm Vân.
Người tỳ nữ khảo nghiệm Mục Cẩm Vân lúc đầu, cũng là một trong những phân thân ảo của Thiệu Lưu Tiên.
Trong thành Họa này nhiều người đến vậy, thật ra đó đều chính là bà ta.
Sức mạnh cuồng bạo làm Thiệu Lưu Tiên muốn phá hủy tất cả.
Tâm ma có thể nuốt chửng lý trí của bà ta.
Nhưng bây giờ, bà ta cảm thấy mình tỉnh táo đến lạ thường.
Một luồng sức mạnh điên cuồng suýt nữa đã phá tan cơ thể, nghiền nát cả người bà ta.
Thiệu Lưu Tiên la to với Tiểu Bạch:
Sơn Hà Long Linh, ngươi mau che chở nó, che chở nó đi!

Hai tay bà ta run run, đưa cây hoa đến trước mặt Tiểu Bạch, hung ác nói:
Dùng linh khí của ngươi tẩm bổ nó, nhanh lên!

Nhớ ban xưa, Mục Cẩm Vân ngã xuống ngay trước mắt nàng, sau đó nàng vẫn sống tốt đó thôi.
Nghĩ lại thì lúc đó nàng vẫn chưa có tình cảm quá sâu đậm với hắn, nhưng nếu là bây giờ thì sao?
Nhìn Mục Cẩm Vân đang ngồi im trong tranh, trái tim Tô Lâm An giật thót, nàng không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Đôi mắt Thiệu Lưu Tiên ứ máu, bà ta ngơ ngác nhìn chiếc lá khô trong tay, nói:
Cảm ơn.

Cảm ơn chuyện gì?
Cảm ơn các ngươi đã đưa y trở về.
Bà ta chỉ muốn phá hủy chính mình.
Niệm lực cắn trả, sát khí và cả oán khí, Thiệu Lưu Tiên cưỡng chế trói buộc những sức mạnh ấy lại trong cơ thể. Bà ta không để cho chúng trút hết ra ngoài, mà biến thân thể mình thành một lồng giam, mặc cho chúng coi cơ thể mình làm chiến trường, chém giết, gào thét trong đó, khiến thân thể cường đại của bà ta tàn tạ nát tan.
Những luồng sức mạnh cắn trả va đập vào nhau.
Một khi Thiệu Lưu Tiên phát cuồng, hậu quả khó mà lường được.
Tô Lâm An lập tức đứng dậy. Nàng vừa mới động đậy thì Thiệu Lưu Tiên đã phát ra một tiếng gầm khẽ từ trong cổ họng. Bởi vì có tiếng thút thít nghẹn ngào xen lẫn trong đó, cho nên tiếng gầm này tựa như tiếng một con thú non, không cảm thấy được bao nhiêu uy hiếp, ngược lại vô cớ khiến người ta thấy buồn bã.

Đừng đến đây!

Kẻ ở đằng trước là Thiệu Lưu Tiên, một trong những hung thủ năm xưa! Trước tiên, bọn chúng lập kế giết chết những tộc nhân đi theo bà đến tìm kiếm cách chữa trị trùng Huyết Duyên, sau đó còn giết tướng công của bà, hại bà và con phải chia lìa. Không những thế, chúng còn phanh thây bà khi bà đang sống sờ sờ rồi phong ấn lại. Mối thù sâu tựa biển này khiến máu trong cơ thể vừa khép lại đã bắt đầu sôi sục.
Trong đầu bà chỉ có một ý nghĩ, báo thù!

Mẹ!


Trăm năm hảo hợp?
Mục Cẩm Vân lạnh lùng nói:
Đây không phải là lời chúc phúc.

Câu này, là một lời nguyền độc ác với hắn.
Thiệu Lưu Tiên sửng sốt trong phút chốc, rồi lại cười. Rõ ràng thân thể đã bị thương thậm tệ, đau đến run rẩy vặn vẹo, nhưng bà ta vẫn cười ra tiếng.
Câu này, vẫn là nói với Tô Lâm An.
Thiên Ma đến từ ngoại vực, tiếng xấu đồn xa trong thiên hạ.
Nhưng Thiệu Lưu Tiên là một trong những kẻ từng tham dự vào chuyện xấu xa bẩn thỉu ấy, trong lòng bà ta hiểu rõ mọi chuyện.
Để y nói hết những lời chưa nói.
Bà ta vẫn luôn biết tính mình nóng nảy, nhạy cảm đa nghi.
Nhưng bà ta chưa bao giờ cảm thấy những điều này là khuyết điểm, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi. Cho đến bây giờ, nỗi hối hận mới lấp đầy lồng ngực bà ta, đến mức sắp căng vỡ cả cơ thể.
Đúng lúc này, một tiếng
mẹ
khiến bà ngơ ngẩn, trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng khác thường.
Con ngươi từ từ chuyển động, cuối cùng ánh mắt bà dừng ở khuôn mặt Tô Lâm An .
Môi bà mấp máy, chậm rãi nâng tay lên, xoa nhẹ lên gương mặt nàng.
Một lát sau, gốc hoa lại mọc ra nhánh mới, đầu nhánh còn có mầm non.
Mà lá khô vốn rụng nơi đầu cành, được Tiểu Bạch dùng móng vuốt bắt lấy. Nó đang định cất chiếc lá vào trong ngực thì lại bị Thiệu Lưu Tiên chen ngang cướp mất.
Bà ta vừa khóc vừa cười, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, thỉnh thoảng còn hiện ra màu xanh đen. Hai mắt bà ta lồi ra, gân xanh nơi khóe mắt cũng nhô lên, trông cực kỳ dữ tợn, đáng sợ.
Sắc mặt Thiệu Lưu Tiên trắng bệch, cảnh giới tu vi giảm mạnh như ngã xuống từ chín tầng mây.
Bà ta tiếp tục suy yếu với tốc độ cực nhanh.
Rõ ràng đau đớn đến vậy, vẻ mặt dữ tợn, nhưng khi ánh mắt Thiệu Lưu Tiên khó khăn nhìn tới chiếc lá khô, nhưng trên gương mặt của bà ta vẫn thoáng hiện nét dịu dàng.
Tô Lâm An hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ một gốc hoa tình lại có thể tạo thành ảnh hướng lớn đến vậy tới Thiệu Lưu Tiên.
Không phải chỉ là tình yêu thôi sao, không phải chỉ bị đàn ông phản bội thôi sao, không ngờ nó lại có thể khiến bà ta sinh ra tâm ma, còn mặc kệ nó phát triển đến mức này, thật là khiến người ta khó mà hiểu được.
Đương nhiên, nàng chưa từng trải qua nên không biết được trong những năm tháng ấy, rốt cuộc Thiệu Lưu Tiên đã từng gặp phải những gì. Lúc này đây, Tô Lâm An cũng hiểu người ngoài cuộc như nàng thì sao hiểu được nổi khổ của kẻ khác, nhưng dưới cái nhìn của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chết vì yêu.
Sơn Hà Long Linh có khả năng tẩm bổ vạn vật, tự nhiên có thể khiến cây khô hồi sinh. Nhưng Tiểu Bạch biết, dù có cứu sống được gốc hoa này, nó cũng không còn là nó của ngày xưa nữa.
Nó sẽ biến thành một gốc linh thực bình thường không có linh hồn. Có lẽ nhiều năm sau đó, nó sẽ sinh ra linh trí, hóa thành hình người, nhưng sẽ chẳng có liên quan gì đến Quân Nặc nữa.
Nhưng mà Tiểu Bạch thấy Thiệu Lưu Tiên khóc bù lu bù loa, còn phun ra cả bong bóng nước mũi, nó cố gắng chịu áp lực đi về phía trước, đặt gốc hoa khô héo dưới bụng.
Các phần thân thể tàn khuyết hợp lại, chắp vá thành hình người, nhưng vẫn thiếu một cái chân. Thiên Ma to lớn giống như một ngọn núi khổng lồ nằm trên bầu trời thành Họa. Có điều người khổng lồ đó lập tức thu nhỏ, ngay sau đó một người phụ nữ trần truồng mình đầy thương tích rơi từ trên không trung xuống, được Tô Lâm An lấy quần áo bao lấy rồi ôm vào lòng.
Trên thân thể người đàn bà ấy đầy máu, mặt mũi tràn đầy vẻ tàn bạo.
Bà giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Tô Lâm An ôm chặt lấy, gần như không thể động đậy. Bị phân thây rồi bị phong ấn nhiều năm như thế, lại hiến tế một chân để đưa Tô Lâm An về nhà, sức mạnh của bà đã suy yếu quá nhiều. Hơn nữa, việc phá vỡ phong ấn và gạt bỏ những phân thân cản đường làm bà tiêu hao càng nhiều hơn nữa. Nhưng sao bà có thể từ bỏ như vậy được chứ?
Thiệu Lưu Tiên vẫn luôn có tâm ma.
Bà ta trấn áp một phần cơ thể của Thiên Ma dưới chân, cho nên tính cách càng trở nên bạo ngược hơn. Nhìn bề ngoài thì không thấy được, nhưng trên thực tế bà ta vẫn bị ảnh hưởng bởi sát khí của Thiên Ma. Bà ta giờ đây, đang có hiện tượng cảm xúc sụp đổ, tâm ma bùng phát.
Mí mắt Tô Lâm An giật khẽ.
Đồng thời bà ta cũng biết, Thiên Ma bị bọn họ phân thây, phong ấn nhiều năm như thế, giờ cả người ngập đầy khí huyết sát, từ lâu đã không còn là Thiên Ma của trước kia.
Bà ta sẽ trả thù toàn thiên hạ.
Nhưng vậy thì sao? Thiệu Lưu Tiên cười lớn trong lòng. Bà ta không quan tâm đến người khác. Giờ đây, nể tình bọn họ đưa Quân Nặc trở về, Thiệu Lưu Tiên sẵn lòng giúp chút chuyện nhỏ.

Ngươi nói đúng.
Thiệu Lưu Tiên gật đầu đồng ý. Chỉ có điều, giọng điệu tiếp đó lại biến đổi:
Cút sang một bên, ta không muốn nói chuyện với đám đàn ông xấu xa.

Sau khi quát mắng xong, Thiệu Lưu Tiên vung tay lên, dùng hết sức đánh bay Mục Cẩm Vân.
Lúc này Thiệu Lưu Tiên chẳng còn bao nhiêu sức lực, sau khi đánh bay Mục Cẩm Vân, trông bà ta có vẻ hết sức mệt mỏi. Bà ta lạnh lùng nói:
Đừng có làm phiền ta nữa, nếu không ta không chắc mình còn có thể khống chế nổi bản thân hay không đâu.
Bà ta đuổi Mục Cẩm Vân như thể đuổi ruồi nhặng, rồi lại nói:
Ngươi còn cứu cả Thiên Ma?


Không phải mẹ đã đưa con về nhà rồi ư?


Khóe mắt Nữ vương ướt át, giọng khàn đặc,
Sao con lại trở lại.


Đây là con gái cưng của bà, bà biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.