Chương 611: Sư phụ
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1679 chữ
- 2022-02-07 12:44:26
Nỗi bồn chồn lo sợ đã vượt qua lý trí, nó khiến nàng ta quên mất thực lực của Tô Lâm An mạnh cỡ nào, chỉ có thể nhìn thấy thân thể 8yếu ớt của nàng.
Nếu đối phương phát cuồng, chẳng phải Công chúa điện hạ sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao cũng đừng là Công chúa đ3iện hạ bị ký sinh...
Nàng ta căn bản không dám suy nghĩ đến kết quả xấu nhất ấy.
Bọn họ ở lại thành Kim Đồng một ngày, sau đó lên đường đi đến hoàng thành Thất Tinh.
Trừ Mộc Tường Vi ra, còn có vài người bạn quen thuộc trước kia cũng đi theo họ, trên đường đi cứ kéo lấy Tô Lâm An hỏi chuyện này chuyện kia.
Nào là luyện khí, rồi đến luyện đan, còn cả trận pháp, một đống câu hỏi ùn ùn kéo đến khiến Tô Lâm An đau cả đầu.
Rõ ràng quần áo cả hai đều chỉnh tề, nhưng bà vẫn nhìn ra chút manh mối.
Mặt con gái bà chứa đầy ý xuân, vẻ mặt Mục Cẩm Vân cũng rất thỏa mãn. Hai đứa này, trong phòng cách ly mà cũng...
Bà trầm giọng tằng hắng, nói:
Ra đi.
Ngươi ra ngoài đi, chúng ta ở lại tiếp.
Tô Lâm An còn chưa mở miệng, Mục Cẩm Vân đã dặn dò một cách thản nhiên,
Khép cửa lại.
Rõ ràng đây chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại khiến Mộc Tường Vi không dám nói thêm câu nào. Nàng ta lui ra ngoài thật nhanh, cũng rất săn sóc mà đóng cửa lại. Mãi đến khi làm xong hết thảy thì nàng ta mới nghĩ ra, Công chúa còn chưa lên tiếng, dựa vào gì mà mình lại nghe tên Mục Cẩm Vân kia chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc Mục Cẩm Vân có thực lực thế nào, sao trong tiềm thức nàng ta lại hơi sợ hắn chứ?
Nàng chỉ tay, rõ ràng cách rất xa nhưng vẫn có chút ánh sáng chiếu xuống sống mũi Mục Cẩm Vân, giống như một chiếc lông vũ vuốt khẽ lên đó,
Ngươi xem, giờ vẫn còn đỏ đây này.
Máu mũi đã được lau sạch, cũng không thấy gì khác thường. Mộc Tường Vi thật sự chẳng nhìn ra vấn đề gì, chỉ có thể nói:
Vậy Công chúa cẩn thận một chút, đừng để chảy máu nữa.
Nàng ta nói xong còn trừng Mục Cẩm Vân:
Sao ngươi chịu đòn yếu thế? Hại chúng ta lo lắng gần chết.
Mộc Tường Vi vừa dứt lời thì lại cảm thấy lời của mình không ổn lắm, đang định ngượng ngùng bổ sung vài câu thì đã nghe đối phương đáp:
Hết cách rồi, nàng ấy quá lợi hại, đúng là ta không chịu nổi đòn.
Chịu nổi thế nào được?
Bị nàng ấy trêu ghẹo như thế, máu toàn thân đều sôi trào, ngọn lửa dục vọng cháy lên hừng hực, càng không cách nào kiềm chế nổi phản ứng ở chỗ nào đó, làm cổ họng hắn cũng ngứa ngáy, hận không thể siết chặt người vào trong ngực rồi mạnh mẽ trút lửa.
Ngay từ đầu Mục Cẩm Vân có chủ động chia sẻ áp lực với nàng, nhưng mà hắn quá mức cao ngạo lạnh lùng, vả lại những kiến thức ấy quá đơn giản đối với hắn, bảo hắn làm sao giải thích những trận pháp chỉ nhìn sơ qua là có thể hiểu đây. Điều này dẫn đến việc cuối cùng không có ai dám hỏi hắn nữa, lại nhao nhao xin Tô Lâm An giúp đỡ.
Tô Lâm An:
...
Vất vả lắm nàng mới tìm được ít thẻ ngọc cấp thấp ở trấn Thanh Thủy, kết quả phát hiện võ giả ngoại vực đều không hiểu được chữ viết của giới tu chân, nói gì tới việc hiểu được hàm nghĩa trong đó.
...
Chờ đám người đó ra ngoài, Mục Cẩm Vân bèn kéo Tô Lâm An vào lòng mình.
Ta chảy máu mũi nàng rất vui nhỉ?
Những người khác không hiểu thì làm sao đây?
Tô Lâm An ngẫm nghĩ, quyết định gọi người trấn Thanh Thủy ra làm sư phụ.
Mặc dù thực lực của bọn họ kém võ giả ngoại vực, nhưng về luyện khí, luyện đan, trận pháp gì đó thì chọn bừa ai ra cũng mạnh hơn võ giả ngoại vực nhiều. Có điều phần lớn võ giả ở đây đều ôm thù hận với tu sĩ giới tu chân, Tô Lâm An không biết nếu nàng gọi đám tu sĩ ở trấn Thanh Thủy ra thì sẽ có hậu quả gì. Thế nên nàng định trao đổi với Nữ vương trước, xem phản ứng của bà ấy thế nào.
Đầu óc rối bời của Mộc Tường Vi như có gió lạnh thổi qua, dần bình tĩnh lại. Nàng ta lắp bắp:
Vừa rồi trận pháp nhắc nhở trong phòng có mùi máu tanh.
Ta chỉ lo lắng quá thôi.
Nàng ta đã quan sát cả căn phòng thật nhanh, nhưng không phát hiện được gì khác thường. Điều duy nhất làm người cảm thấy kỳ quái là lúc đầu trong phòng có rất nhiều khúc gỗ để ngồi, bây giờ lại chẳng thấy khúc nào, hại Công chúa điện hạ nhà nàng phải ngồi trên đất, trông thật đáng thương, nàng ta nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
Sao có thể để ngài ngồi trên đất chứ!
Mộc Tường Vi vội vàng sai người đi lấy ghế, lại nghe thấy Mục Cẩm Vân nói:
Ta bảo nàng ấy ngồi trên người của ta, nhưng nàng ấy không chịu.
Nhưng mà hắn là trùng Huyết Duyên, còn nàng lại là Yên La bạch ngọc.
Chỉ có thể giao hòa thần hồn, lại không thể nhấm nháp hương vị thân thể nàng. Nghĩ đến đây, Mục Cẩm Vân cảm thấy rất uất ức, ánh mắt nhìn Tô Lâm An cũng hơi lạnh đi.
Còn nửa canh giờ nữa...
Mộc Tường Vi lẩm bẩm.
Tô Lâm An hơi xấu hổ, cúi đầu đi tới trước mặt mẹ mình.
Đợt lát nữa chúng ta sẽ về hoàng thành Thất Tinh.
Chờ tế tổ xong, con và hắn nên cử hành hôn lễ thôi.
Nhưng không cử động thì không được, mẹ nàng đã đến cửa rồi.
Tô Lâm An rời khỏi cái ôm của Mục Cẩm Vân một cách hết sức khó khăn. Nàng vừa đứng vững thì tiếng gõ cửa cũng vang lên, ngay sau đó, Nữ vương mang theo vầng sáng đi vào.
Nữ vương nhìn kỹ hai người trong phòng.
Ơ? Còn phải tổ chức lễ thành hôn à?
Tô Lâm An không hề nghĩ tới chuyện này. Ở bên nhau thì cứ bên nhau thôi, còn cần nghi thức gì nữa? Hơn nữa, có cử hành nghi thức cũng không nói lên được điều gì. Như Thiệu Lưu Tiên cưới một trăm linh tám vị phu quân, lần nào cũng tổ chức tiệc cưới, nhưng chưa thấy bà ta tôn trọng, yêu thương, làm bạn cả đời với ai cả.
Đương nhiên phải làm.
Nữ vương nắm lấy tay Tô Lâm An,
Có chúng thần viễn cổ chứng kiến, các con mới có thể hạnh phúc.
Đâu có...
Nguyên thần bỗng dưng bị xâm nhập một cách mạnh mẽ, lại là một phen mây mưa khiến biển ý thức bị quấy đảo đến dào dạt ý xuân, sóng tình trào dâng, lửa dục cuồn cuộn.
Nửa canh giờ trôi qua, biển ý thức của Tô Lâm An dần yên ả trở lại. Tinh thần của nàng rất hưng phấn, nguyên thần vẫn còn chìm trong niềm vui sướng cực độ. Rõ ràng thân thể không hề làm gì, lại nằm mềm oặt ở trên người Mục Cẩm Vân giống như không có xương, cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Tiếp theo, Mục Cẩm Vân lại quay đầu trách Tô Lâm An:
Đã nói không được ngồi trên đất rồi mà?
Bản thân hắn cũng ngồi khoanh chân trên nền đất, sao lại không biết xấu hổ mà nói Công chúa hả?
Mới vừa rồi chúng ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên so tài trong phòng.
Tô Lâm An nói tiếp:
Ta không kịp thu nắm đấm, cho nên đánh trúng mũi hắn.
Nói đến đây, ánh mắt Nữ vương bỗng buồn bã.
Vì bà và cha của An An không được chúng thần chúc phúc, nên cuối cùng mới cách biệt phương trời.
Làm làm làm, mẹ quyết định là được.
Thấy tâm trạng của Nữ vương không vui, Tô Lâm An lập tức đồng ý.
Mộc Tường Vi mặc một bộ pháp bảo 9phòng ngự rất dày nặng, bao bọc cơ thể cực kỳ chặt chẽ.
Mục đích của pháp bảo này chủ yếu là để cách ly trùng Huyết Duyên.6 Trước kia nó còn cồng kềnh hơn bây giờ, sau khi trải qua cải tiến thì đã nhẹ hơn nhiều. Nhưng dù vậy, khi Mộc Tường Vi mặc pháp b5ảo này, trông nàng ta vẫn quá mức cao lớn, ngay cả cửa phòng cách ly cũng không thể vào được, suýt nữa là bị kẹt ở cửa.
Tô Lâm An cười hì hì,
Mộc Tường Vi, lâu quá không gặp, sao ngươi cũng trở nên ngớ ngẩn rồi?
Nàng vừa đến ngoại vực đã có thể hiểu được ngôn ngữ ở đây, là bởi vì bản thân nàng có huyết mạch của Thần tộc ở ngoại vực.
Mục Cẩm Vân có thể hiểu, là bởi vì hắn là trùng Huyết Duyên, có thể thông qua việc ký sinh vào nguyên thần để hiểu biết tất cả mọi thứ về những sinh linh khác.
Mẹ nàng có thể hiểu ngôn ngữ của giới tu chân, là bởi vì cha nàng từng dạy bà.
Mẹ, con đã gặp rất nhiều người tốt ở giới tu chân.
Không biết mẹ có còn nhớ không, trong chỗ phong ấn ở đồng bằng Cổ Tỉnh, lúc con tán gẫu với mẹ thì có kể, lúc đó con dẫn theo rất nhiều người cùng chạy trốn.
Nếu không nhờ bọn họ cho con niệm lực, con đã không chống đỡ nổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.