Chương 615: Con cái


Sao có thể để hắn đón Công chúa đi một cách dễ dàng như thế được, cứ như võ giả của thành Thất Tinh bọn họ là một đám vô dụn8g vậy.

Nhưng những người ở phía dưới vẫn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Mục Cẩm Vân - kẻ đang bước đi trên sóng nước3 - bỗng dừng lại. Hắn nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, mũi chân hướng xuống, rồi lại hạ xuống mặt nước. Giây phút mũi chân đặt9 xuống thì sóng nước đang chầm chậm lan ra bỗng tan vỡ. Từ chỗ mũi chân hắn chạm đến, vùng trời xung quanh đều xuất hiện vô6 số vết nứt.

Cây giáo dài trong tay Mộc Tường Vi gặp phải chấn động mạnh, gãy ra từng khúc. Nàng ta cảm thấy cả cán5h tay, từ vai xuống đến đầu ngón tay đều tê dại, hoàn toàn không thể cử động.
Tô Lâm An đánh tay hắn,
Chàng làm gì vậy?

Mục Cẩm Vân trở mình, đè Tô Lâm An xuống rồi nói:
Ta muốn thử xem.

Ánh mắt hắn sáng lên, cái nhìn rực lửa. Tình ý sâu xa và dục vọng trong mắt hắn không hề che đậy, hệt như dung nham phun trào, mang theo cái nóng cháy bỏng như muốn nuốt chửng nàng.
Lần này thì ngất luôn? Đối với hắn, rốt cuộc nàng thối đến mức nào?
Mục Cẩm Vân vẫn chưa hề quen với hơi thở của nàng, chẳng qua hắn giỏi nhẫn nhịn và kiềm chế hơn thôi. Hắn đã che đậy sự khó chịu của bản thân một cách hoàn hảo.
Tô Lâm An đẩy hắn ra. Sau khi kiểm tra cẩn thận thì nàng mặc quần áo vào cho hắn rồi ngồi ngây ra bên cạnh, dở khóc dở cười. Bộ dạng của hai người họ thế này, thôi thì đừng nghĩ đến chuyện con cái gì nữa.
Hai người họ chẳng có đêm động phòng hoa chúc gì hết. Dù sao thì, việc họ dựa sát vào nhau đã cần đến năng lực tự chủ cực lớn của Mục Cẩm Vân rồi, muốn làm việc khác càng khó hơn.

Lúc nãy mẹ còn nhét lựu cho ta.
Tô Lâm An nói.
Thần hồn giao lưu là sự kết hợp của linh hồn, niềm sung sướng đó còn thuần túy hơn cả xác thịt. Nhưng dù thần hồn giao lưu có thoải mái thế nào đi nữa thì cũng không thể sinh con. Vì vậy, chuyện nhiều con nhiều cháu gì đó, vốn dĩ không hề tồn tại.
Rồi nàng thấy cánh tay hắn khuỵu xuống, cả người ngã ập, đè mạnh lên người nàng.
Tô Lâm An:
...

Lần trước là ngửi thấy nên mửa.
Thật sự là gần đây biểu hiện của hắn quá xuất sắc, làm Tô Lâm An cảm thấy bản năng bài xích nàng của hắn đã được khắc phục, hắn đã quen với mùi của nàng.
Môi hắn chạm xuống.
Lúc đầu Tô Lâm An còn hơi căng thẳng, đến khi thấy hắn không thay đổi biểu cảm thì nàng mới khẽ thở phào, chủ động đáp lại nụ hôn của hắn.
Nhưng không ngờ Mục Cẩm Vân lại lắc đầu,
E là Yên La bạch ngọc không nằm trong số đó.

Cha mẹ Tô Lâm An có mạnh không?
E là thực lực của họ còn mạnh hơn hai người một ít, nhưng họ đã sinh ra Tô Lâm An. Chuyện đó chứng tỏ điều gì, người được ông trời thiên vị vốn dĩ không phải chịu sự hạn chế này.
Mộc Tường Vi vẫn cắn răng, nhưng vừa giơ tay trái lên thì đã cảm giác thấy có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống từ phía trên. Nàng ta ngẩng đầu lên, phát hiện Mục Cẩm Vân đang cúi đầu nhìn mình. Cũng có thể là do góc nhìn, nàng ta thấy sự lạnh lùng trong cặp mắt đó như đỉnh núi tuyết vạn năm không tan, làm người ta cảm thấy rét lạnh, đồng thời cũng cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân một cách chân thực.
Nàng ta không cản nổi hắn.
Sau khi nhận thức được điều này, Mộc Tường Vi nhụt chí, thu hồi sức mạnh huyết mạch thức tỉnh lại. Nàng ta chắp tay nói với Mục Cẩm Vân:
Dũng sĩ, sau này điện hạ sẽ do ngài bảo vệ.

Trải nghiệm hôn là nôn trước đây, thật sự nàng không muốn lặp lại lần nữa.
Họ cứ thế tiếp tục trong nỗi lo lắng, dè dặt. Ngay lúc sắp đến thời khắc quan trọng thì cơ thể Mục Cẩm Vân bỗng căng cứng. Hắn gọi một tiếng
An An
rồi dừng lại, cứ vậy chống tay, nhìn chăm chú vào Tô Lâm An.
Tô Lâm An ngơ ngác nhìn hắn.
Vốn dĩ hắn cảm thấy trong thế giới của hắn chỉ có Tô Lâm An, ngoài nàng ra, hắn sẽ không chú ý đến bất cứ sinh linh nào. Hắn không cần để tâm đến cái nhìn của người khác, cũng không cần để ý xem người khác cảm thấy thế nào.
Hắn sinh ra vì nàng, sống vì nàng. Trong biển ý thức tối tăm, chỉ có nàng là ánh sáng.
Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời chúc chân thành đó, nhìn thấy những khuôn mặt đầy kích động đó, tâm trạng của hắn cuối cùng cũng bị xáo động. Sự chúc phúc và công nhận của người khác làm hắn có được một cảm giác thỏa mãn rất khác.
Dường như vào giây phút đó, hắn mới thực sự hòa nhập vào mảnh đất này. Hắn nhìn mọi người bên dưới, trên khuôn mặt lạnh lùng quanh năm cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên ta thấy hắn cười với người khác ngoài Đại sư tỷ.

Tiếng thì thầm đó cũng lọt vào tai của Mục Cẩm Vân. Hắn hơi sửng sốt, rồi mặt mày rạng ngời, nụ cười khẽ trở thành nụ cười vang, trong sự phóng khoáng lại có vài phần buông thả.
Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân tâm ý tương thông, nàng chỉ nhìn qua thì đã biết ý của Mục Cẩm Vân. Nàng bèn thuận thế ngồi lên đầu rồng, cưỡi rồng bay đến bên cạnh Mục Cẩm Vân. Hai người gặp nhau trên không trung. Vào khoảnh khắc họ nắm lấy tay nhau, tiếng reo hò của người dân cả hoàng thành vang vọng khắp trời.
Mục Cẩm Vân phóng thần thức ra. Hắn có thể nghe thấy rõ hết lời của tất cả mọi người. Rõ ràng đó là những âm thanh ồn ào, phát ra từ những người mà hắn luôn cảm thấy vô cùng nhỏ bé, yếu đuối, chẳng đáng để lắng nghe, bây giờ hắn lại thèm được nghe rõ từng chữ một.
Mỗi một lời chúc phúc tốt đẹp đều là để dành tặng cho họ.
Nói xong, cơ thể Mộc Tường Vi trở về vóc dáng bình thường. Nàng ta chầm chậm đáp xuống đất, không nói lời nào mà quay về giữa đội ngũ.
Không còn ai ngăn cản, Mục Cẩm Vân đã có thể đáp xuống đất, nhưng hắn vẫn bước chậm rãi trên không trung. Đến khi cách Tô Lâm An thật gần, Mục Cẩm Vân đột nhiên giơ tay lên. Một luồng kiếm khí phóng ra từ trong ống tay áo hắn, biến thành một con rồng trước mặt Tô Lâm An.
Kiếm khí vốn là thứ gây sát thương, bây giờ lại không còn sự sắc bén mà trở nên hết sức dịu dàng. Con rồng cúi đầu quẫy đuôi lấy lòng Tô Lâm An. Bộ dạng này có chỗ nào giống rồng chứ, rõ ràng là một con chó ngốc.
Cũng tức là, nếu bọn họ có thể kết hợp một cách bình thường thì việc sinh con vẫn rất dễ dàng.
Tay của hắn không tự chủ sờ lên bụng của Tô Lâm An, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn bên trên, hình như có một đứa con cũng không tồi nhỉ? Con của nàng và hắn, nhất định có thể kế thừa sự thông minh của hắn và vẻ đẹp của nàng.
Mục Cẩm Vân không hề thích mấy đứa trẻ suốt ngày líu ra líu ríu của trấn Thanh Thủy, nhưng hắn nghĩ nếu Tô Lâm An sinh cho hắn một đứa con, thì đó nhất định sẽ là đứa trẻ dễ thương nhất thiên hạ.
Tô Lâm An tung hứng quả lựu một hồi rồi tiện tay nhét nó vào trong pháp bảo trữ vật.

Nhưng dù sao thì tu vi của chúng ta cao thế, vốn dĩ rất khó có con.
Đây cũng xem như là một loại hạn chế của quy tắc Thiên đạo, người càng mạnh thì càng khó sinh con.
Vì vậy, bọn họ thành thân mấy trăm mấy ngàn năm vẫn chưa có con thì cũng không phải là chuyện lạ.
Hắn kéo lấy tay của Tô Lâm An, nói:
Tiếp theo là cầm dây hoa đồng tâm bước vào thần điện đúng không? Đi nào!

Mặc dù việc cầm dây hoa đồng tâm khiến Mục Cẩm Vân không thoải mái lắm, nhưng hắn đã quen nhẫn nhịn và kiềm chế. Vì vậy, quá trình này vô cùng thuận lợi. Ai cũng không thể ngờ phu quân của Công chúa điện hạ có liên quan tới trùng Huyết Duyên. Tiếp sau đó là thoải mái ăn uống no say, quậy cho đến chập tối thì mọi người mới tận hứng, để thời gian buổi đêm còn lại cho đôi vợ chồng mới cưới.
Giường tân hôn rất lớn, lớn đến kỳ lạ.
Mặt Tô Lâm An hơi ửng đỏ, nàng vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới,
Vậy có khó chịu lắm không?


Hay là thôi đi?

Miệng thì nói là thôi đi nhưng cơ thể thì lại thành thật hơn nhiều. Tay nàng đã ôm chặt lấy cổ của Mục Cẩm Vân, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn không rời, toàn thân đều tỏa ra sự mê hoặc đến tột độ.
Dù Tô Lâm An có thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, biến thành ngọn núi nhỏ thì cũng có thể nằm vừa chiếc giường này. Vì vậy, lúc này nàng và Mục Cẩm Vân nằm lên giường đều cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Lẽ nào bọn họ còn thức tỉnh rồi mới
giao lưu
sao? Vậy thì lực phá hoại không nhỏ đâu.
Tô Lâm An gối đầu lên cánh tay của Mục Cẩm Vân, nằm suy nghĩ đầy lười nhác.
...

Cuộc sống sau hôn nhân không khác mấy so với trước đó. Sau khi Tô Lâm An đưa mẫu thân trở về hoàng thành và sắp xếp ổn thỏa cho các tu sĩ của trấn Thanh Thủy thì nàng lại có mục tiêu mới để hoàn thành.

Nàng phải góp một chút sức cho thế giới này.

Mặc dù không thể lấy thân vá trời, trả linh khí lại cho trời đất như Sơn Hà Long Linh, nhưng nàng cũng phải nghĩ cách, làm chút gì đó cho thế giới này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.