Chương 651: Người một nhà


Nhưng giờ đây nhìn thấy con gái mình tươi cười rạng rỡ đến thế, bỗng nhiên bà thấy thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ Mục Cẩm Vân nói 8đúng, đối với thành Thất Tinh, việc hắn yêu con gái bà mang đến phúc nhiều hơn họa.
Ông cụ hài lòng chống gậy trở về chỗ mọi người.
Mà ai nấy đều nhận ra, giờ đây trên gương mặt lạnh lùng của Mục Cẩm Vân cũng đang phảng phất nét cười.
Bức tượng vàng nhà tôi bạc hết cả màu đấy!

Tượng vàng mà cũng bạc màu sao, sợ là đồ giả rồi!
Mọi người đều cười ồ lên.

Xi, sao thể được chứ! Bức tượng còn bị vỡ mất một mảng đấy!
Cũng không phải bạc màu, mà là nhìn nó không sáng chói như trước nữa, dù rằng ngày nào hắn cũng lau chùi.
Nhìn hắn và Củ cải đại tiên đứng sóng vai bên nhau, mọi người đều cảm thấy dung mạo lận khí chất của cả hai đều đã có chút tương đông.

Ồ, trông họ như hai anh em vậy.
Một ông cụ dụi mắt, nói.
Thế nên Tô Lâm An bị họ bắt biểu diễn pháp thuật.
Sau khi nàng thực hiện một màn cưỡi mây đạp sương hô mưa gọi gió thì mọi người mới hài lòng.
Hắn khẽ gật đầu, đáp lại rất chân thành:
Ông nói rất đúng.
Rõ ràng khí thế tàn bạo quanh người hắn là băng lạnh ngàn năm không tan, nhưng giờ đây nó đã giảm đi rất nhiều nhờ sự kiềm chế của hắn.
Hơi thở lạnh lẽo cũng dần tan biến, chân của ông cụ không còn run rẩy nữa, bàn tay cầm gậy còn cảm thấy rất ấm áp, tựa như được bao bọc bởi một ngọn lửa.
Rõ ràng là Củ cải đại tiên đã bị thương nên kim thân mới xảy ra tình trạng này.
Ngay cả Xích Ngân Tiêu cũng nói:
Thẻ kẹp sách hình củ cải mà bọn họ làm từ lông vũ của ta cũng bị hỏng.
Lông vũ của nó cực kỳ cứng cáp, thể mà cũng hỏng được? Coi thường ai cơ chứ! Xích Ngân Tiêu luôn muốn làm chim của Tô Lâm An, nào ngờ sau khi trở về Tô Lâm An cũng không chủ động thu nhận nó.
Còn Mục Cẩm Vân, mọi người đều sợ hắn.
Hắn chỉ cần yên tâm làm phông nền thôi, từ đầu đến cuối không ai nói chuyện với hắn cả.
Sự tiếp xúc giữa hắn với trấn Thanh Thủy cũng chỉ dừng lại ở việc, dạy chút kiếm thuật cho những người trẻ tuổi mà thôi.
Cho dù lại dạy học thì bình thường, chủ yếu là hắn ném thẻ ngọc cho bọn họ tự học.
Tô Lâm An dự định phân chia một số thứ cho họ, nhưng chẳng biết vì sao vẫn chưa làm thì đã bị họ bắt biểu diễn.

Ngài không sao thật chứ? Làm chúng tôi sợ muốn chết.
Nhìn thấy thọ nguyên của họ sắp cạn, Tô Lâm An đỏ hoe mắt, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đây là quy luật bình thường của một sinh mệnh.
Sau đó nàng kéo hẳn đến gặp người dân ở trấn Thanh Thủy để nói lời cảm ơn.
Những người lớn tuổi khi bước đi đều đã run lẩy bẩy.
Ông cụ có hơi nhớ nhung người vợ mất sớm của mình.
Trước đây, mỗi lần ôm bà ấy vào lòng lại chẳng khác gì ông đang ôm một chiếc lò sưởi vậy.
Ông cảm thấy khi Mục Cẩm Vân nói chuyện, hơi thở phả ra cũng lạnh buốt.
Sao Củ cải đại tiền lại chịu được tảng băng này thế nhỉ? Buổi tối cũng chẳng làm ấm giường được.

Tôi chỉ muốn nói, cậu là một người đàn ông.
Mục Cẩm Vân không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho cụ già nói tiếp.

Về sau nếu có chuyện gì nguy hiểm thì đừng để Củ cải đại tiên làm.

Ngài ấy là phụ nữ, sau này còn phải sinh cho cậu một bé củ cải.
Câu nói này khiến Mục Cẩm Vân cảm thấy vui vẻ.
Mục Cẩm Vân nhìn ông cụ trước mặt mình, vẻ mặt không hề có tí cảm xúc gì.
Mục Cẩm Vân vốn rất lười nói chuyện, trên thực tế thì hắn rất ít khi để ý đến người khác.
Còn về phần những người khác ở trấn Thanh Thủy, hắn chẳng buồn mở miệng nói lấy nửa lời.
Nhưng giờ, Mục Cẩm Vân nghĩ đến thời điểm hẳn không thể làm gì được, chính sự trợ giúp của người dân trần Thanh Thủy đã giúp Tô Lâm An thoát khỏi nguy hiểm, vì thể hẳn lên tiếng hỏi:
Có chuyện gì sao?
Cụ già lạnh đến nỗi rùng mình.
Ông lão giữ miểu nhìn già hơn trước kia rất nhiều, da dẻ nhăn nheo, răng cũng rụng sạch.
Trong niệm lực lần này có cả phần hiển tế của ông ấy.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, bắp chân ông cũng khẽ run rẩy.
Thôi, ông cũng sắp về với đất trời rồi, còn sợ cái gì chứ.
Xích Ngân Tiêu ngay lập tức không dám ngo ngoe, đôi cánh cũng không dám phe phẩy thêm cái nào.

Ngọc bài của con cũng bị nứt.
Một đứa trẻ chìa ngọc bài ra,
Chẳng qua vết nứt lại khép lại rồi.
Tô Lâm An nói:
Phải, lúc trước ta có bị thương một chút, giờ đã khỏe rồi.

May mà có mọi người.

Khỏe thật rồi sao?
Có mấy cụ già tỏ ra không tin,
Ngày trước ngài toàn lừa chúng tôi, bản thân bị thương mà vẫn giấu, lo rằng chúng tôi lại cung cấp niệm lực cho ngài.

Chúng tôi già rồi, tu vi cũng không cao, không nhìn ra được là ngài có khỏe thật hay không.
Vài cụ già cằn nhằn.
Đám Tô Lâm An đưa Nữ vương về phòng bà.
Trên đường quay về, Tô Lâm An từ chối lời đề nghị tiếp tục của Mục Cẩm Vân một cách rất hùng hồn và đầy lý lẽ, còn đạp hắn một phát.
Có điều sau đó một cụ già đã lấy hết can đảm đi đến trước mặt Mục Cẩm Vân.
Ông chống cây gậy ngay trước người mình, cố gắng đứng vững trước mặt hắn, vị tu sĩ hùng mạnh nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người ta buốt giá đến tận xương tủy.
Nói theo cách của họ thì dù có chết cũng xem như ra đi vui vẻ, không cần đau buồn, lại càng chẳng thể cưỡng cầu.
Giờ đây những việc nàng có thể làm, là giúp những sinh mệnh mới của trấn Thanh Thủy - những đứa trẻ có tư chất ngày càng ưu tú có thể có nguồn tài nguyên tu luyện tốt nhất, tìm được lối đi cho riêng mình, bước trên con đường tu hành tranh giành vận mệnh với ông trời.
Người già rồi, suy nghĩ rất dễ lan man.
Đến khi nghe thấy đối phương hằng giọng thì ông cụ mới sực tỉnh.
Thế là nó bèn chủ động chia sổ lông vũ của mình cho những người khác, để bọn họ dùng lông vũ đó làm đồ trang sức củ cải, cũng coi như khiến nó có thêm chút cảm giác tồn tại.
Nó là một chú chim rất chân thành, chủ nhân nhìn nó một tí được không? Nó đá lông nheo với Tô Lâm An, tiếc là nàng lại không nhận được tín hiệu của nó, trái lại Mục Cẩm Vân thì liếc nó một cái.
Tinh thần và thể lực của bà không được tốt, trò chuyện được mấy câu với Tô Lâm An thì không còn 6gắng gượng được nữa.
Nữ vương cố gắng xốc lại tinh thần, căn dặn Mục Cẩm Vân vài câu, dặn dò hắn chăm sóc tốt Tô Lâm An xong 5rồi bà lại thiếp đi.
Tên nhóc này, xem ra cũng không đáng sợ lắm.
Còn biết xưng hô kính trọng với ông, rất tốt.
Hắn có thể kiềm chế đám trùng kia.
Hắn có thể ở bên con gái bà, để mọi người có một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc hơn.
Những thù hận của quá khứ, không quan trọn9g bằng một tương lai yên ổn.

Xì, ông với vợ ông mới giống anh em ấy.
Một cụ già khác bực mình đến mức râu vểnh cả lên, còn định rút miếng xỏ giày ra, quất vào mặt ông cụ kia.

Đợi mọi người cười đùa xong, Tô Lâm An mới thông báo tin tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.