Chương 667: Vu tộc


Nàng biết Lê Nhã giỏi điều khiến thú, linh thú hung ác nhất bên cạnh nàng ta là một bầy ong Lê Tuyết.

Ông Lê Tuyết chỉ dùng mật của hoa lê tu8yết.

Hoa lê tuyết rất khó trồng.
Để khống chế cảm xúc của mình, Lê Nhã bèn chơi trò trang điểm.
Hồi nhỏ, nàng ta thích chơi trang điểm cho búp bê nhất, chỉ khi làm như vậy thì nàng ta mới có thể khiến bản thân bình tĩnh trong chốc lát.
Mọi người đều cho rằng nàng ta giỏi việc điều khiển thú nhất, thực ra không phải.
Nàng ngẫm nghĩ, quyết định tạm thời chưa làm phiền Củ cải đại tiên vội.
Lý Chiêu Chiêu nhớ là Tô Lâm An có nói, gần đây người rất bận, nếu không cần thiết thì nàng cũng không muốn làm phiên đại tiên.
Tô Tiên đã nói sẽ không để nàng bị thương dù chỉ là một cọng tóc, khả năng Lê Nhã hãm hại nàng không cao.
Tô Tiễn sai Lê Nhã đưa nàng ra ngoài, ông ta định đưa nàng đi đâu? Có cần nói với Củ cải đại tiên một tiếng6 không? Lý Chiêu Chiêu vô thức sờ lên món trang sức củ cải.
Nàng cố gắng giãy giụa trong chốc lát, hình như đã có thể khống chế bản thân.
Đúng lúc này bông hoa dưới chân lại nâng Lý Chiêu Chiêu lên, đưa nàng lên trên cành hoa lê.
Vừa rồi nàng đang sờ vào món trang sức củ cải, giờ động tác bị gián đoạn, đợi đến khi nàng muốn cầm lấy nó lần nữa thì phát hiện mình lại không thể cử động.
Đến khi vén rèm lên, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài thì nàng mới hoảng hốt nhận ra,mình lại cử động được rồi? Rốt cuộc người này bị làm sao vậy? Cứ lúc thì khống chế nàng lúc lại buông lơi.
Chẳng lẽ nàng ta còn đang rối rắm trong lòng Pháp bảo phi hành đã bay lên không trung, tốc độ không quá nhanh.
Thật ra bên ngoài trăng thanh gió mát, sao sáng lấp lánh, cảnh sắc làm người ta rất vui vẻ.
Lý Chiêu Chiêu hỏi sang chuyện khác:
Ma quân Phệ Hồn sai người đưa ta đi đâu thế?
Nàng khẽ xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng rồi vẫn không xin sự trợ giúp từ Tô Lâm An.
Lê Nhã trừng mắt nhìn nàng:
Ta thấy người là một cô nương, muốn nói với ngươi mấy lời tri kỷ, nào ngờ ngươi còn không buồn nghe.
Người đã không muốn nghe vậy thì ta càng phải tiếp tục nói những chuyện ngươi không thích.
Lê Nhã nói tiếp:
Muốn xinh đẹp thì mặc đồ thuần trăng.
Mùi rượu thanh nhã thoang thoảng, hương thơm không nồng nhưng lại say lòng người.
Chỉ ngửi mùi, Lý Chiêu Chiêu đã cảm thấy hơi ngất ngây, khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ.
Lý Chiêu Chiêu đưa tay vén rèm, định hít thở tý không khí trong lành.
Còn một ngày nữa là nàng có thể gặp Củ cải đại tiên và mọi người.
Lúc này Ma quân Phệ Hồn đưa nàng đi, rốt cuộc là có ý gì? Hơn nữa, tốc độ bay thể này cũng không hề nhanh, chậm rì rì giống như đang du ngoạn sơn thủy.
Lẽ nào ông ta bảo Lê Nhã đưa nàng đi dạo chơi, ngắm cảnh sắc của Ma giới?
Yên tâm, ta đã hứa với Ma quân sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
Lê Nhã nghiêng đầu quan sát Lý Chiêu Chiêu, dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng vỗ bàn nói:
Một cô nương như ngươi, sao lại lôi thôi vậy?

Ta đã muốn nói từ lâu rồi.
Hơn nữa, sư nương cũng không thích tô son điểm phấn mà vẫn được sự phụ yêu thương đó thôi.

Ổn gì mà ổn?
Thầy Lê Nhã vẫn định tiếp tục đề tài này, Lý Chiêu Chiêu dứt khoát nói luôn:
Cha ta chết sớm.
Lê Nhã sửng sốt trong thoáng chốc, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, sau đó nàng ta hỏi:
Lẽ nào, kẻ thù có liên quan tới Ma giới?
Lý Chiêu Chiêu lắc đầu:
Bởi vì ông ấy thích lo chuyện bao đồng.
Lê Nhã phì cười.
Sau khi cười xong, nàng ta vẫn làm theo ý mình.
Phần tóc đen tuyền còn lại buông rủ trên bờ vai nàng một cách tự nhiên.
Mặc dù ngũ quan của Lý Chiêu Chiêu vẫn thoáng lộ ra vẻ khí khái, mạnh mẽ, nhưng cũng là vẻ dịu dàng ẩn chứa nét bướng bỉnh, khác nhiều so với trước đó.

Còn phải thêm chút trang sức nữa.
Lê Nhã lại lấy ra rất nhiều đồ trang sức, thử từng món cho Lý Chiêu Chiêu.
Nàng ta coi mặt của Lý Chiêu Chiêu như vải vẽ tranh, tô tô vẽ vẽ trên mặt nàng một lúc lâu.
Chẳng qua, mặc dù nàng ta không cho Lý Chiêu Chiêu động đậy nhưng không hề hạn chế việc nàng nói chuyện.
Lý Chiêu Chiều:
Ta cảm thấy ta rất ổn.
Nàng thích ra ngoài rèn luyện, đam mê mạo hiểm, đâu có nhiều thời gian để mà lãng phí vào việc trang điểm, ăn mặc.
Chỉ có điều, nàng ra ngoài chưa được bao lâu thì đã gặp cảnh tu sĩ tàn sát dân chúng trong một thành.
Nàng nghĩ tới bộ tộc của mình cũng bị tàn sát như vậy, không khởi động lòng trắc ẩn, xông ra cứu người.
Nào ngờ, nàng lại bị bọn họ lấy oán trả ơn, bị vu oan là hung thủ.
Nhìn bộ dạng người cầm ô đứng sau Ma quân thật đúng là gai mắt.
Lý Chiêu Chiêu thót tim.
Chẳng lẽ nàng gặp phải người ái mộ Ma quân, giờ nàng ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa nàng và Ma quân Phệ Hồn nên bây giờ định xử nàng xá giận Nào ngờ, đổi phương đột nhiên dịch chuyển tức thời tới bên cạnh nàng rồi giật sợi dây buộc tóc của nàng, khiến tóc nàng xoa tung ra.

Ngươi nhìn người xem, lông mày vừa rậm vừa thô, mặt cũng không tô son điểm phấn, tóc thì chỉ buộc lên cho có, người trông mình có giống một cô gái không?

Đợi tới khi đáp xuống cành hoa, Lý Chiêu Chiểu đã thấy mình đang ngồi trên một chiếc sập êm ái.
Nàng ngồi đối diện với Lê Nhã, giữa hai người có một chiếc bàn hình chữ nhật.
Trên bàn có một đĩa hoa quả, bên cạnh còn có một bếp lò nhỏ, một bầu rượu được đặt trên đó.
Rất lâu trước đây, Lê Nhã chỉ là một thiếu nữ bình thường của Vũ tộc.
Chuyện nàng ta thích nhất chính là nuôi búp bê rối, phép thần thông mạnh nhất của nàng ta là điều khiển rối gỗ.
Đó là sức mạnh huyết mạch của Vũ tộc.
Bọn họ có thể điều khiến người khác một cách dễ dàng, cho dù thực lực của đối phương có vượt xa mình thì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khi tu hành, bọn họ còn có thể thông qua việc khống chế con rối để gia tăng thực lực của bản thân.
Nói cách khác, khi thực lực của con rối mạnh lên thì một phần sẽ được chuyển sang cho bọn họ, khiến trình độ tu luyện của bọn họ nhanh hơn người khác gấp bội.
Lê Nhã dùng tu sĩ loài người làm chất dinh dưỡng để nuôi cây lê tuyết.
Nghe nói bên trong v3ườn lê phía sau Hạ hoang, xác người chất thành đống, xương cốt có thể dựng thành một tòa thành.
Lúc này nhìn Lê Nhã không hề hung ác chú nào9, chỉ như một tiểu muội nhà bên.
Sau khi bị truy sát thì người đó lại chạy về rừng, mang theo mỗi họa diệt vong cho cả tộc.
Hôm đó nàng ngủ trong tổ ong nên mới thoát được kiếp nạn.
Nàng không còn nhà, cũng không còn người thân, trong đầu chỉ còn một chuyện duy nhất, đó là báo thù.
Bộ đồ sặc sỡ lòe loẹt này không hợp với người.
Thay sang váy này của ta đi.

Lý Chiêu Chiêu thầm nghĩ, bộ váy sắc sỡ lòe loẹt này là do Ma quân Phệ Hồn của các ngươi chuẩn bị đấy, tưởng ta muốn mặc lắm chắc.
Còn giờ nghe người phụ nữ này nói thì nàng lại chau mày, trong lòng cảm thấy thật phiền toái.

Nào nào, để ta dạy ngươi vẽ lông mày.

Lê Nhã ỷ vào việc tu vi của mình cao, áp chế Lý Chiêu Chiêu khiến nàng không thể nhúc nhích.
Mặc kệ Lý Chiêu Chiếu có đồng ý hay không, Lê Nhã vẫn thay quần áo cho nàng.
Chỉ nửa canh giờ sau, hình tượng của Lý Chiêu Chiểu đã hoàn toàn thay đổi.
Giờ nàng mặc một bộ váy rất nhã nhặn, tóc được tách lấy hai lọn, vân lên đỉnh đầu thành búi, còn cài lấy.
Lý Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy mấy câu này quen quen.
Năm xưa, hình như Tô Lâm An cũng nói với nàng như vậy.
Nhưng khi nàng nghe Củ cải đại tiên nói thì chỉ biết gật đầu thưa phải.
Ngay cả cách tu hành bằng niệm lực cũng không sánh bằng sức mạnh huyết mạch trời sinh của Vu tộc.
Loại năng lực này cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí nhiều năm về trước, người giới Tu Chân chỉ nhắc đến Vu tộc thôi đã thay đổi sắc mặt, sau lại, bọn họ còn suýt bị diệt tộc.
Chốc chốc nàng ta lại biến ra một tấm gương nước để Lý Chiêu Chiêu tự soi mình.
Cuối cùng, Lý Chiêu Chiêu đã không chịu nổi nữa:
Rốt cuộc người đang làm gì thế hả?

Kéo dài thời gian?
Không ngờ, Lê Nhã lại đập
bụp
cây trâm ngọc trong tay xuống mặt bàn.
Nàng ta nhìn Lý Chiêu Chiêu bằng đôi mắt đỏ hoe:
Còn không cho ta phân tán sự chú ý nữa sao?
Lê Nhã rưng rưng nước mắt:
Ta chẳng còn nhà nữa, còn không cho ta tìm việc gì đó để làm sao?
Tâm trạng nàng ta thật sự rất tồi tệ.
Dù sao, Tô Lâm An đang nắm giữ mạch sinh mệnh của Ma giới.
Chiếc ô xương trong tay ngài ấy không chỉ liên quan tới tính mạng của Ma quân Phệ Hồn, mà còn liên quan tới cả Hạ hoang của Lê Nhã.

Ngươi muốn đưa ta đi đâu?
Lý Chiêu Chiều buông tay, hỏi một cách nghiêm túc.

Ta rất thích lo chuyện bao đồng.
Lúc trước, nếu không phải vì lo việc bao đồng thì ta cũng đã không gia nhập Ma giới.
Nàng ta thở dài, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nhưng Lý Chiêu Chiêu chẳng hề tò mò về chuyện của nàng ta, cho nên cũng không buồn gặng hỏi thêm.
Lê Nhã còn nhớ, khi đó bộ tộc bọn họ sống ở một vùng rừng sâu núi thẳm, cách xa giới Tu Chân, ngày ngày làm bạn với linh thú.
Bộ tộc bọn họ có không quá một trăm người.
Một người trong tộc lén lút chạy ra ngoài, còn yêu đương với một tu sĩ, rồi để lộ huyết mạch Vu tộc.
Đây chính là kết cục của việc lo chuyện bao đồng.

Từ đấy, Lê Nhã cũng bị xưng là nữ ma đầu.

Có lần nàng đi giết kẻ thù thì phát hiện, hóa ra cái kẻ mang tai họa về cho toàn tộc vẫn chưa chết, nhưng bị người ta nuôi nhốt để lấy máu cung cấp cho việc tu hành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.