Chương 672: Cảm động
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1844 chữ
- 2022-02-07 12:45:56
Cho nên bây giờ, khi giới thiệu về bản thân, cô bé chỉ đành bồi thêm một câu
ta vẫn chưa có tên
.
Trên mặt sông đào bả8o vệ của thành Họa, có một con rồng nhỏ màu trắng bạc đang bay lượn.
Nó có vẻ cực kỳ hưng phấn, thi thoảng lại dùng đu3ôi quẫy nước khiến bọt nước bắn tung tóe.
Ngôi trường đang nói chuyện sao?
Mọi người trong thành Hoàng đều nghe thấy âm thanh này.
Ô.
Trường có chuyện quan trọng hơn cần làm thì cứ đi đi.
Dù sao chỉ cần các phu tử vẫn còn đây thì nơi đâu cũng có thể trở thành trường học.
Ta đi đây.
Cô bé đã quyết tâm, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi.
Và lúc này, cô bé cũng chỉ định thông báo thôi.
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng cô bé đã biến mất.
Ông chỉ vừa mới bọc lá sen rồi đắp bùn ở ngoài, chôn xuống đất, kết quả còn chưa kịp đào lên ăn một miếng thì chúng đã không cánh mà bay.
Ông khổ quá mà! Tốc độ của bức tranh rất nhanh.
Cấp bậc của nó cao hơn ô xương một chút, đã thế còn có sẵn năng lực và kinh nghiệm di chuyển trong hư không.
Võ giả ngoại vực không có yêu cầu cao về điều kiện vật chất, bình thường rất nhiều người còn sống ở nhà đá.
Họ không thưởng thức được vẻ đẹp của mấy thứ đình đài lầu các chạm trổ xa hoa.
Bọn họ luôn cảm thấy nhà cửa được thiết kế quá đẹp, chỉ sợ mình bất cẩn một cái là sẽ làm hỏng mất.
Nơi có Sơn Hà Long Linh, vạn vật sinh linh càng dễ có được linh trí hơn, huống hố hôm ấy có nhiều Sơn Hà Long Linh tụ tập đến thế, mà bản thân thành Họa còn là bán thần khí.
Khi có linh hồn rồi, điều đầu tiên cô bé nhìn thấy chính là vô số Sơn Hà Long Linh không hề chùn bước mà lao mình vào kẽ nứt để ngăn tai họa xảy ra.
Cảnh tượng ấy đã chiếm giữ hết ý thức mỏng manh của cô bé lúc đó, khiển khí linh mới sinh ra hoàn toàn bị rung động, mà loại rung động ấy cũng không hề phai mờ theo thời gian.
Nó xẹt qua không gian, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Khoa Đầu Hỏa đang nổi giận đùng đùng cũng ngơ ngác.
Vẻ ngoài giống Tiểu Bạch, lại còn muốn làm chuyện giống Tiểu Bạch.
Thành Họa có thể thăng cấp thành bản thân khí, cũng là nhờ được niềm lực của chừng ấy tu sĩ nuôi dưỡng.
Hiện giờ Thái Âm Nghi gặp khó khăn, nó nhất định phải đứng ra giúp đỡ, cũng giống như Sơn Hà Long Linh từng được nhận đất trời ưu ái, cuối cùng đã dùng chính sinh mạng của chúng để trả cho đất trời.
Hai điều cô bé học được đầu tiên chính là cảm ơn và hy sinh.
Cô bé chạy trên mặt sông, bàn chân nhỏ nhắn đạp nước tạo thành từng vòng sóng nhỏ.
Cô bé bước qua mặt sông, giẫm lên thảm cỏ xanh, nhảy qua ngọn cây, cuối cùng bay lên Tàng Thư Lâu ở vị trí cao nhất của trường học.
Đứng trên đỉnh mái hiên, cô bé giang rộng hai cánh tay tròn lăn như củ sen của mình.
Trong khoảng thời gian thành Họa trở thành trường học, linh trí của cô bé dần dần mạnh lên, cũng hiểu thêm rất nhiều chuyện trước đây.
Cô bé biết được chủ nhân của mình là Thiệu Lưu Tiên, mà Thiệu Lưu Tiên là nghi chủ của Thái Âm.
Bà ta đã từng vững vàng ngồi trên vị trí nghị chủ Thái Âm mấy vạn năm, được ngàn vạn tu sĩ tôn sùng quỳ lạy.
Chỉ cần Tô Lâm An không ngăn cản thì giờ Khoa Đầu Hỏa đã có thể bay cách nàng rất xa.
Trong thành Họa, con rồng nhỏ nhảy nhót trên mặt sông được một lúc thì thình lình biến thành một bé gái khoảng hai, ba tuổi.
Ngoại hình của cô bé cực kỳ giống Thiệu Lưu Tiên, vừa nhìn đã có thể thấy được bóng dáng Thiệu Lưu Tiên qua đường nét khuôn mặt của cô bé.
Cùng lúc đó, cuộn tranh cũng từ từ cuộn chặt lại, nhìn từ bên dưới thì dường như bức tranh đã biến thành một cây gậy dài.
Cây gậy ấy bay lượn vài vòng giữa không trung, sau đó biến thành một tia sáng rồi biến mất ở phía chân trời.
Một giọng nói non nớt vang lên:
Xin lỗi, không thể tiếp tục làm trường học của mọi người, ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó là trách nhiệm của cô bé, việc bảo vệ hàng vạn sinh linh bên dưới là chuyện cô bé nên gánh vác.
Nó hét lên:
Đi cái gì mà đi, giới tu chân có nhiều người nhiều pháp bảo như thế, đến lượt người đi sao?
Dựa vào cái gì chứ, đứa nào cũng như vậy hết! Nhưng hồi trước nó không ngăn được Tiểu Bạch, bây giờ lại càng không thế cản khí linh vừa sinh ra đã có ngoại hình giống Tiểu Bạch này.
Nó chỉ có thể nói với giọng tức giận:
Nếu biết trước ngươi là tên bội bạc như vậy thì ta đã châm lửa đốt luôn cho rồi, làm thế ta còn thăng cấp được nữa!
Mắng thì mắng, nhưng trong lòng Khoa Đầu Hỏa rất khó chịu.
Nó lầm bầm,
Giờ thì mình đã hiểu tại sao lần nào Mục Cẩm Vân cũng nhấn mạnh là không cho phép Tô Lâm An làm mấy chuyện ngốc nghếch
Thì ra ngốc nghếch cũng có thể lây nhiễm.
Khi nào trường quay lại thế?
Một người tò mò hỏi.
Thế nhưng chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này, các phu tử ở trường cũng không biết được.
Vào lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, Tùng lão gia lại đi lục lọi đồ đạc khắp nơi, nhất là mấy món linh thực bị ném lại.
Rễ cây cũng bị ông gảy lên xem, ngay cả tổ chim bằng cỏ khô trên đầu đại sư huynh mà ông cũng không bỏ qua.
Ông tóm lấy nó, nhìn qua rồi lại rầu đặt nó về đỉnh đầu đối phương.
Chỉ ném lại vật sống ra thôi?
Ông lục tung tất cả mọi thứ, cuối cùng rút ra một kết luận khiến ông đau lòng vô cùng.
Đừng đi vội vậy mà!
Tùng lão gia ngửa đầu lên trời, thét dài.
Mấy con gà ăn mày mà ta chôn vẫn chưa đào lên đâu, sao người mang đi luôn thế...
Ông đang xót cho mấy con gà của mình.
Ông tự tay nuôi chúng lớn, rồi dùng gia vị được làm từ linh thực để ướp, nấu mất một tháng trời.
Vì cả ngày nó đều ở dưới sông nên dòng sông ấy xuất hiện vô số sinh linh có linh tế.
Bây giờ cũng có con đã thành tinh, có thể biến thành hình người.
Khoa Đầu Hỏa bay về phía con rồng, không quên nói vọng lại:
Ta phải quay lại xem xem đó là thứ tinh quái gì mà lại dám giả dạng thành Tiểu Bạch lừa gạt nước mắt của ta.
Vừa dứt lời, nó đã vụt đi như làn khói.
Nó là ngọn lửa thông minh nhất, nó...
nó không cảm động đâu! Ngọn lửa Khoa Đầu Hỏa lửng lơ bất định.
Lửa của nó rung lên vài cái, không tiếp tục chạy về phía hoàng thành nữa mà quay lại không gian biển ý thức của Tô Lâm An.
Mình thích nơi này.
Cô bé hít một hơi thật sâu, cười híp mắt cảm thán.
Cô bé ngẩng đầu nhìn ra xa, tầm mắt xuyên qua thành Họa, hướng đến những phu tử và học trò với dáng vẻ có phần thê thảm sau khi bị cô bé vứt xuống thành Thất Tinh.
Mình cũng thích bọn họ.
Mình thật sự không nỡ rời xa họ.
Cô bé có vóc dáng thấp bé, đôi má núng nính giống hệt hai cái bánh bao, nhưng cách nói chuyện lại rất già dặn.
Ánh mắt cô bé quyến luyến lướt qua từng người một,
Đại sư huynh kia nhìn thì nghiêm túc khô khan, nhưng thật ra lại dễ mủi lòng nhất.
Nên cô bé đã ném một ổ trứng chim đang được ấp lên đầu của đại sư huynh.
Nếu như nó rơi xuống đầu người ai khác, nói không chừng đã thành trứng chim nướng từ lâu rồi.
Trên đầu của rồng nhỏ có sừng bạc, râu mọc bên mép thì dài hơn chút, vảy trê9n cơ thể sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy con rồng nhỏ đó, Tô Lâm An thấy mắt mình cay cay.
Khoa Đầu6 Hỏa trong biển ý thức của nàng thì kinh ngạc kêu lên,
Tiểu Bạch?
Tiểu Bạch giấu ta sinh con khi nào thế?
Tuy nhìn bề ngoà5i thì con rồng nhỏ này chính là Tiểu Bạch phiên bản thu nhỏ, nhưng hơi thở thì rất khác.
Đại tỷ tỷ kia đã lén khắc tên lên cây, đó là tên của một chàng trai.
Còn có cậu học trò vừa cao vừa cường tráng kia nữa, mỗi ngày đều pha một bình trà xanh, đặt một bó hoa tươi nhất trên bục giảng của phu tử.
Cô bé là họa linh của thành Họa, tất nhiên cũng biết rõ mọi chuyện xảy ra trong thành.
Cô bé vừa có thẩn trí không lâu, thời gian chung sống với bọn họ cũng rất ngắn.
Thế nhưng cô bé sẽ nhớ rõ từng li từng tí về khoảng thời gian ở bên họ.
Khoa Đầu Hỏa đã sống cùng Tiểu Bạch trong biển ý thức của Tô Lâm An nhiều năm, đương nhiên là nó sẽ không nhầm lẫn hơi thở của Tiểu Bạch.
Nhưng dáng vẻ rồng nhỏ đùa nghịch dưới sống thật sự quá giống Tiểu Bạch Tiểu Bạch thích chơi đùa trong dòng sông
trấn Thanh Thủy nhất.
Sự bầu bạn của họ đã giúp cuộc đời ngắn ngủi cô bé được lấp đầy bởi hạnh phúc.
Cô bé nhìn lần lượt từng người, cuối cùng mới lưu luyến nói:
Ta phải đi rồi.
Tô Lâm An, ta phải đi lấp kẽ nứt ở châu Vân.
Cô bé chắp tay ôm quyền với Tô Lâm An, nói:
Cảm ơn người đã không tiếp tục hạn chế thành Họa, cảm ơn người đã giúp ta ra đời thuận lợi.
Thành Họa là một bán thần khí, ngày xưa nó không có khí linh hoàn toàn là vì chịu sự áp chế của Thiệu Lưu Tiên.
Ngày hôm ấy, Thiệu Lưu Tiên bỏ mạng, Sơn Hà Long Linh tề tựu trên bầu trời thành Họa, trả linh khí lại cho thế gian, bù đắp vào khe hở của đất trời.
Tô Lâm An vẫn có thể nhìn thấy thành Họa.
Nàng nhìn thấy nó tiến thẳng về phía châu Vân không hề do dự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.