Chương 678: Hoa trục nhật
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1580 chữ
- 2022-02-07 12:46:12
Hãn ta tập trung sự chú ý, bắt đầu tu sửa một vết nứt phía trên đầu.
Lăng Vân chỉ tập trung vào một vị trí, vì vậy chống chịu được lâu hơ8n chút.
Hệt như Thiên đạo ở trên cao vời, vô vàn chúng sinh bên dưới đều bị trói buộc trong quy tắc Thiên đạo.
Nó tin chẳng bao lâu nữa bản thân sẽ có thể thay thế vị trí của Thiên đạo, nó đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Khương Chỉ Khanh tập trung tinh thần nhìn kỹ, thấy trận pháp kết hợp xung quanh và hướng dưỡng thân.
Hắn lập tức hiểu ra, nguyên thần của hai người đó đều suy yếu, giờ đang tĩnh dưỡng.
Ấn Công Đức:
Việc không nên chậm trễ, mau mau phá trận!
Trước mắt, cự thú Hỗn Độn đã không chịu nghe khống chế nữa.
Nó không thể thả cự thú Hỗn Độn ra để giúp Khương Chỉ Khanh.
Mặc dù Khương Chỉ Khanh rất mạnh, nhưng lại không thể đối đầu trực tiếp với đại năng hàng đầu thiên hạ.
Lúc trước, nếu không nhờ cự thú Hỗn Độn thì hắn cũng không thể giết chết phân thân của Nam Cung Ly.
Chỉ có đứng ở trên đầu rùa thì mới không trực tiếp khởi động trận pháp giết chóc trên bảy mươi hai đảo.
Khương Chỉ Khanh không am hiểu về trận pháp, nhưng hắn có mặt trời, còn có ẩn Công Đức chỉ dẫn.
Uyển Thu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật ra lúc này cô ta không ngủ được, lòng dạ cứ thấp thỏm không yên.
Bước này cực kỳ quan trọng.
Mặc dù, bất kể hắn đứng ở phương hướng nào thì đều sẽ nhìn thấy mặt chính diện của con rùa, nhưng thực tế nếu không hiểu trận pháp mà xông bừa vào thì sẽ không vào cửa sinh mà là cửa tử.
Nhưng dù vậy thì sau một khắc, tinh thần và sức lực của hắn ta cũng cạn kiệt.
Đến khi rút khỏi cảnh giới huyền diệu, Lăn3g Vân cảm thấy đầu đau dữ dội, giống như bị một thanh kiếm lớn bổ làm đôi, lại như có định cắm vào não rồi chọc ngoáy, đau đến mức đầu hắn ta đẫ9m mồ hôi.
Hắn ta nằm bên cạnh Uyển Thu, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Uyển Thu đợi hắn ta ngủ say thì đứng dậy kiểm tra trận pháp linh khí xung quanh, rồi lại đốt thêm vài cây hương dưỡng thần.
Đợi đến khi Khương Chỉ Khanh ngự kiểm xuống biển, nó mới thở dài thườn thượt.
Tội ác trên thế gian này như mây mù che trời, làm sao để loại bỏ hết?
Thần thức tiếp tục mở rộng, vươn dài theo mỏ neo được thả xuống từ trên đảo.
Cuối cùng, hắn cũng tìm ra cung điện tựa trăng non vô cùng bí ẩn kia.
Khương Chỉ Khanh đặt Thiên Sinh xuống, dùng một chiếc lá xanh đắp lên người cậu bé rồi nói:
Ngươi ở đây đợi ta.
Thiên Sinh lặng lẽ gật đầu, không hề lên tiếng.
Sau khi tiến vào, nó không thấy một người sống nào cả.
Tiếp đó, Khương Chỉ Khanh nhìn thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, những hòn đảo vốn nhô lên trên mặt biển phía trước lần lượt chìm xuống, nhường ra một con đường dẫn thẳng đến đảo Trục Nhật ở trung tâm.
Hắn hơi chau mày.
Ấn Công Đức:
Thời cơ đã đến, phá trận đi.
Khương Chỉ Khanh hỏi:
Thời cơ mà người đợi, rốt cuộc là gì?
Trận pháp trước mắt không có thay đổi gì, Khương Chỉ Khanh hơi thắc mắc ấn Công Đức phán đoán thời cơ này thế nào.
Đó là lá của ấn Công Đức.
Lá xanh bay ra từ tay hắn, vù vù đáp xuống mấy nơi trong không hề có gì đặc biệt.
Hắn nhìn thấy hai người kề sát bên nhau trong cung điện.
Thần thức của hắn đã tìm thấy bọn họ, nhưng họ lại không hề có phản ứng gì, vẫn tựa vào nhau mà nghỉ ngơi.
Ở bên ngoài, một đóa thôi đã có thể bán với giá trên trời
Bây giờ sự chú ý của Khương Chỉ Khanh không nằm ở giá trị khổng lồ của hoa hướng dương.
Hắn không thấy ai trên đảo.
Vợ chồng Lăng Vân, Uyển Thu vẫn còn sống, niệm nổ của họ lại chết hết.
Thiên Sinh nhận ra điều này thì tâm trạng nặng trĩu, hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để Khương Chỉ Khanh ra tay.
Khương Chỉ Khanh giẫm lên phi kiếm, bay về trước một trượng, vừa hay đứng trên đỉnh đầu con rùa của cột mốc giới.
Không sao.
Hắn ta nhịn đau, mỉm cười,
Chẳng qua5, nếu dựa theo cách tu sửa này, chắc phải sửa đến hơn vạn năm.
Nhưng...
Hắn ta đổi giọng,
Đây lại là phương pháp tốt để tôi luyện biển ý thức.
Sau khi vắt kiệt hoàn toàn, ta lại cảm thấy biến ý thức được mở rộng ra đôi chút.
Sau này, thần thức càng lúc càng mạnh, thời gian chống đỡ đương nhiên cũng dài hơn.
Vậy thì tốt.
Uyển Thu nắm lấy tay Lăng Vân, kéo hắn ta lại gần bên cạnh,
Chàng mệt rồi, cũng ngủ một lát đi.
Lăng Vân thật sự mệt mỏi vô cùng.
Sau khi kiểm tra xung quanh một lượt, cô ta thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường rồi cũng nằm xuống, tựa vào Lăng Vân mà ngủ.
Cũng đúng lúc này, ở ngoài trận, ấn Công Đức đột nhiên lên tiếng.
Trên những hòn đảo xung quanh không một bóng người, dấu vết sinh hoạt của dân thường lại có ở khắp nơi.
Khương Chỉ Khanh không lừa nó, tất cả mọi người đã chết rồi.
Hẳn lập tức xác định đây cũng là một loại hoa dưỡng thần.
Hoa hướng dương.
Thiên Sinh kêu lên hơi kinh ngạc:
Không ngờ chỗ này lại có nhiều hoa hướng dương đến vậy.
May mà Lăng Vân luôn bầu bạn kề bên.
Vào lúc cô ta bàng hoàng, nhìn hắn ta cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Nó không đợi nổi Khương Chỉ Khanh trưởng thành nữa.
Nó cần rất nhiều năng lượng, nó cảm thấy bản thân sắp đột phá, đã có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều sự việc đang xảy ra trong thiên hạ rồi.
Nếu không thể đối đầu trực diện thì cần phải nắm chắc thời cơ.
Bây giờ, hai người bên trong, một người đang mang thai, thực lực giảm mạnh, một người vừa mới cạn kiệt sức mạnh của biển ý thức, vô cùng mệt mỏi.
Cô ta khẽ trở mình, nghiêng người tựa vào Lăng Vân, dùng tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của hắn ta đồng thời hát khẽ.
Cô ta vừa hát cho con mình nghe, vừa hát cho cha của đứa trẻ nghe.
Những cơn ác mộng trước đây vẫn còn để lại ánh hướng, nhưng sau đó, lời của Lăng Vân lại đem đến hy vọng cho cô ta, khiến tâm trạng cô ta cứ lúc vui lúc buồn.
Từ khi mang trong mình một sinh mệnh mới, cô ta đã không còn như trước đây, bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm.
Về cơ bản, các vị đại năng đều thêm vào đó trận pháp nguy hiểm nhất mà mình am hiểu nhất để bảo vệ gốc rễ của thượng giới.
Sau khi đứng lên đầu rùa đen, trên tay Khương Chỉ Khanh xuất hiện mấy chiếc lá xanh bằng ngọc.
Vì tự tin với trận pháp được bố trí, nên trong lúc biển ý thức cạn khô bọn họ vốn không dành chút thần thức nào để quan sát xung quanh.
Lúc này hắn tiến vào, nhất định có thể giết hắn ta không kịp trở tay.
Sự củng cố và đổi mới từ đời này qua đời khác làm trận pháp xung quanh cây Kiến Mộc quỷ dị vô cùng, rất khó dò ra quy luật bên trong đó.
Vì nó do rất nhiều người bố trí ra, ngoài khu vực ở chính giữa thì những chỗ khác vốn không tuân theo quy luật nào.
Lúc trước, đến cả trận pháp gần cây Kiến Mộc mà hắn cũng có thể phá giải.
Trận pháp của bảy mươi hai đảo này có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể bằng những trận pháp bảo vệ cây Kiến Mộc.
Lâu lắm rồi biển ý thức chưa bị cạn khô.
Không biết phải cần bao nhiêu bảo vật dưỡng thần mới có thể hồi phục lại.
Phu quân, sao rồi?
Uyển Thu nhìn Lăng Vân mặt mày xanh xao thì vô cùng xót xa.
Đúng là ấn Công Đức và mặt trời có thể giúp hắn phá trận, nhưng bây giờ, trận pháp có biến động lạ, tại sao lại không thấy ai xuất hiện? Lẽ nào thời cơ mà ẩn Công Đức nói chính là hai người bên trong đã bị chuyện gì đó giữ chân, vốn không còn sức lo chuyện khác? Thần thức của Khương Chỉ Khanh vươn ra từng chút một về phía trước, thấy trên đảo Trục Nhật ngập đầy những đóa hoa lấp lánh ánh kim, chói mắt như ánh mặt trời.
Ánh sáng đó chiếu thẳng vào biển ý thức của hắn, làm biển ý thức của hắn cũng cảm thấy ấm áp.
Âm thanh nhẹ nhàng như gió nhẹ ngày xuân, thổi qua mặt nước, thoáng qua cành cây, rải sự ấm áp khắp thiên địa, đem đến sức sống tràn trề đến cho vạn vật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.