Chương 76: Bác sĩ
-
Ân Hữu Trọng Báo
- Quyết Tuyệt
- 2250 chữ
- 2020-05-09 06:21:59
Số từ: 2245
Nguồn: socconvera.wordpress.com
Chuyện thư tình trước đấy đã khiến trong lòng Hàn Trọng Viễn bất an rồi, bây giờ bỗng dưng nghe thấy lời nói của Mạnh Ân, suy nghĩ đen tối các kiểu trong lòng càng không thể khống chế được.
Tiền Xảo Vũ không nhìn thấy Hàn Trọng Viễn, bấy giờ lại nói:
Anh cũng biết thân biết phận đấy! Tôi khuyên anh tốt nhất nên thừa dịp còn sớm mà cút đi.
Tiền Xảo Vũ tỏ ra không chịu để yên, Mạnh Ân nhìn cô ta một cái, dứt khoát không để ý nữa.
Họ Mạnh, chờ anh tôi chán anh rồi, nhất định tôi sẽ cho anh biết mặt!
Tiền Xảo Vũ dậm chân.
Mày nói gì?
Hàn Trọng Viễn đi ra từ cửa cầu thang.
Anh… Anh họ…
Bắt gặp ánh mắt của Hàn Trọng Viễn, Tiền Xảo Vũ vừa hoảng vừa sợ gọi một câu, bây giờ toàn thân Hàn Trọng Viễn từ trên xuống dưới lạnh như băng, khiến cô ta vô thức cảm thấy sợ hãi.
Cút!
Hàn Trọng Viễn lạnh lùng lên tiếng.
Tiền Xảo Vũ nhỏ hơn Hàn Trọng Viễn một tuổi. Trước kia lúc nào Hàn Trọng Viễn cũng nhường nhịn cô ta, nên cô ta chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ thế này của Hàn Trọng Viễn, bây giờ bị doạ cho hết hồn, gần như không chần chừ đã chạy biến.
Bấy giờ Hàn Trọng Viễn cũng không quan tâm đến cô ta nữa. Hắn đi vào phòng mình, đóng cửa phòng sầm một tiếng, thình lình đè Mạnh Ân lên ghế sô pha, sau đó cắn vào bả vai của Mạnh Ân một cái.
Hắn cắn rất mạnh, như thể muốn cắn nát làn da của Mạnh Ân. Còn tại sao lại là như thể… Dù sao hắn cũng không nhẫn tâm thấy Mạnh Ân bị thương, rời miệng ra:
Em muốn bỏ anh đi?
Không có.
Mạnh Ân lắc đầu, có phần mông lung với hoàn cảnh trước mắt.
Hồi nãy em vừa bảo Tiền Xảo Vũ là sẽ bỏ đi xa!
Hàn Trọng Viễn nóng nảy nhìn Mạnh Ân, hắn không nỡ tổn thương Mạnh Ân, không kìm được muốn tự tổn thương mình.
Mạnh Ân vội vàng ôm lấy Hàn Trọng Viễn. Trạng thái của Hàn Trọng Viễn có gì đấy sai sai, khiến cậu có hơi sợ hãi, cũng nhớ đến mấy lời dặn dò của Tiền Mạt trước kia:
Em… Trừ khi anh không cần em nữa.
Sẽ không có chuyện anh không cần em, nên mấy chuyện như bỏ đi, em nghĩ cũng không được nghĩ!
Hàn Trọng Viễn lại cắn môi Mạnh Ân, chỉ là cắn đi cắn lại, sau cùng vẫn trở thành hôn.
Mạnh Ân hé miệng, thuận đà để Hàn Trọng Viễn hôn khắp từng ngóc ngách trong miệng mình. Nhưng đúng lúc này, Hàn Trọng Viễn lại buông cậu ra, sau đó nóng nảy đi tới đi lui trong phòng.
Thật ra hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn gì nữa. Nhưng chí ít, hắn không hề muốn chứng kiến dáng vẻ ngoan ngoãn tuyệt đối của Mạnh Ân.
Nghĩ lại những lời lúc trước của Mạnh Ân, hắn không cần Mạnh Ân nữa, Mạnh Ân vẫn muốn làm công cho hắn để trả tiền, hoặc không ngại bỏ hắn đi xa, như thế có ổn thật không?
Nếu Mạnh Ân không cần hắn nữa, phản bội hắn, thì nhất định hắn sẽ không để Mạnh Ân yên thân!
Vậy nên với hắn, Mạnh Ân là yêu nhiều hơn, hay là báo ơn nhiều hơn? Mạnh Ân như thế, có khi nào chỉ vì hiểu lầm mà sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nữa? Hoặc là một ngày kia, cậu báo ơn xong rồi sẽ đi yêu một người đàn ông xán lạn giống như hắn trước kia không?
Chưa kể ở ngay nhà hắn, hắn chỉ lơ đễnh một cái mà Mạnh Ân đã bị em họ hắn bắt nạt, vậy có phải còn có người khác bắt nạt Mạnh Ân hay không?
Hàn Trọng Viễn đấm một cái vào chiếc bàn bên cạnh, đau đớn trên tay khiến hắn dễ chịu hơn một ít, bèn nện từng đấm từng đấm xuống.
Mạnh Ân từng chứng kiến rất nhiều lần dáng vẻ khi Hàn Trọng Viễn nổi điên, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tự tổn thương mình, còn chưa kịp nghĩ gì đã xông lên ôm lấy tay Hàn Trọng Viễn.
Nhưng cậu vẫn đến muộn. Chiếc bàn học này trong phòng của Hàn Trọng Viễn là bàn gỗ đặc mà Tiền Mạt cố ý đặt làm, nguyên liệu thượng hạng, ít nhất rắn chắc hơn da thịt của Hàn Trọng Viễn rất nhiều. Vì thế nện mấy đấm này xuống, trên tay Hàn Trọng Viễn đã máu thịt lẫn lộn.
Trọng Viễn, anh đừng như vậy!
Trong mắt Mạnh Ân hiện lên kinh hãi, quả thật cậu không biết nên xử lí tình cảnh trước mắt ra sao.
Mạnh Ân!
Được Mạnh Ân ôm, cuối cùng Hàn Trọng Viễn không động đậy nữa.
Em ở đây.
Mạnh Ân lập tức đáp,
Anh đừng doạ em, có phải em làm gì sai không? Anh nói cho em, em sẽ sửa ngay…
Vậy em nói xem, em ở bên anh có vui không?
Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân.
Em ở bên anh rất vui.
Mạnh Ân nói một cách khẳng định.
Hàn Trọng Viễn vẫn buồn bực bất an:
Trước kia em thích anh, nhưng anh thành ra thế này, liệu em còn thích nữa không? Lúc nào anh cũng quản lí em, không cho em làm này làm kia, liệu em có ghét anh không? Bây giờ em đã càng ngày càng tốt hơn, nếu có một ngày như thế, liệu em có bỏ anh đi không?
Hàn Trọng Viễn cũng không chờ Mạnh Ân trả lời, nói tiếp:
Em biết không, đôi lúc anh thật sự rất muốn chặt tay chặt chân rồi nhốt em lại, vậy thì anh sẽ chẳng cần phải lo gì nữa, nhưng anh lại sợ em không vui, anh chỉ mong em mãi mãi vui vẻ, tất nhiên không được bỏ anh mà đi.
Khi nhắc đến chặt tay chặt chân, giọng Hàn Trọng Viễn vô cùng âm u, Mạnh Ân cảm thấy đáng ra mình nên sợ hãi mới phải, nhưng chẳng biết tại sao cậu lại không sợ gì hết, lúc Hàn Trọng Viễn nói câu tiếp theo lại càng không sợ. Nhưng quả thật cậu không biết phải nói gì với Hàn Trọng Viễn, dẫu sao cậu cũng không phải một người mau miệng, chỉ có thể lặp đi lặp lại:
Em sẽ không đi, bất kể thế nào cũng sẽ không đi, sau này dù anh có đuổi em cũng không đi.
May mà Mạnh Ân nói vậy, khiến Hàn Trọng Viễn dần dần tỉnh táo lại, hồi thần:
Anh làm em sợ rồi đúng không?
Không đâu, tại em không tốt.
Mạnh Ân lắc đầu,
Em đi tìm thuốc bôi cho anh, không thì mình đi bệnh viện.
Không cần.
Hàn Trọng Viễn giữ tay Mạnh Ân,
Em nói chuyện với anh trước đã, Mạnh Ân, anh muốn biết rốt cuộc trong lòng em nghĩ thế nào.
Em muốn ở bên anh mãi mãi.
Thật ra những việc Mạnh Ân suy nghĩ rất ít.
Em còn muốn học Đại học đúng không? Nếu chờ đến mai sau tốt nghiệp, thì em muốn làm gì?
Hàn Trọng Viễn hỏi.
Em sẽ học ban xã hội, mai sau làm thư kí của anh, hay gọi là trợ lí nhỉ?
Mạnh Ân có hơi dè dặt.
Em thật lòng muốn làm việc này?
Hàn Trọng Viễn cau mày, tất nhiên hắn hi vọng Mạnh Ân có thể ở bên mình không rời nửa bước, nhưng vẫn luôn cảm thấy đây không phải là điều mà Mạnh Ân muốn nhất.
Thật lòng?
Mạnh Ân có hơi hoảng hốt, sau đó ánh mắt lại rơi trên bàn tay bị thương của Hàn Trọng Viễn,
Thật ra em vẫn luôn muốn trở thành bác sĩ.
Rất nhiều trẻ con đều sợ bác sĩ, nhưng cậu lại không sợ gì cả, bác sĩ sẽ chữa bệnh cho cậu, y tá đi tiêm sẽ dỗ cậu không đau, mà họ mặc áo blouse trắng, thoạt trông vừa sạch sẽ vừa thần thánh.
Gần như tức khắc, sắc mặt Hàn Trọng Viễn đen kịt, bỗng nhiên có hơi hối hận bản thân hỏi nhiều như vậy. Đời trước Mạnh Ân đã muốn làm bác sĩ rồi, vì không có cơ hội đi học nên mới không làm, cuối cùng chỉ có thể làm tạp dịch ở viện điều dưỡng, không ngờ đời này vẫn có nguyện vọng như thế.
Nếu Mạnh Ân trở thành bác sĩ thật, cả ngày tiếp xúc với bệnh nhân tới tới lui lui, vừa nghĩ là hắn đã thấy không an toàn! Nếu không may trở thành bác sĩ ngoại khoa chuyên mổ xẻ người khác, thì sẽ phải nhìn cơ thể của người khác đúng không?
Nhưng làm trợ lí hoặc thư kí của hắn… Nói thật thì Mạnh Ân không hề thích hợp.
Hắn đã từng làm chủ tịch Hoa Viễn, khi đó có rất nhiều người bên cạnh, nhưng ai nấy đều là tinh anh, đều là người có IQ EQ cực cao, tính cách như Mạnh Ân không hề thích hợp. Chưa kể, đến lúc đó ai mà biết Mạnh Ân sẽ chịu càng nhiều cám dỗ, hoặc là dứt khoát có người tính kế Mạnh Ân, thông qua Mạnh Ân đối phó với mình hay không?
Hơn nữa, nếu như Mạnh Ân cứ ở bên cạnh hắn, thì nhất định hắn sẽ không kìm được mà để ý đến Mạnh Ân suốt ngày, vậy thì quan hệ giữa hắn và Mạnh Ân cũng rất khó giữ bí mật.
Trong hơn mười năm tiếp theo, trong nước vẫn không thể chấp nhận tình cảm giữa nam với nam…
Đủ kiểu suy nghĩ hỗn loạn tuôn trào, lại khiến Hàn Trọng Viễn tự dưng quên mất chuyện mới nãy, Mạnh Ân cũng tìm được cơ hội rửa vết thương và băng bó giúp hắn:
Sau này anh đừng thế nữa, có chuyện gì thì cứ nói với em, em nghe anh hết.
Rõ ràng muốn Mạnh Ân nói ra một ít suy nghĩ của mình, nhưng Hàn Trọng Viễn lại không thể không thừa nhận hắn nghe Mạnh Ân nói vậy thì rất vui vẻ. Đôi lúc ngay chính bản thân hắn, cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.
Chúng ta đi bệnh viện xem đi?
Vết thương của Hàn Trọng Viễn không thể coi là nghiêm trọng, nhưng Mạnh Ân vẫn không yên tâm.
Chỉ bị thương ngoài da thôi, không cần đi bệnh viện, đợi anh uống hai viên kháng sinh phòng nhiễm khuẩn là được.
Hàn Trọng Viễn không có tí thiện cảm nào với bệnh viện cả, cũng không muốn dùng dằng chuyện này mãi, lập tức đổi đề tài,
Chúng ta xuống dưới đi, Tiền Xảo Vũ dám bắt nạt em, anh còn chưa tìm nó hỏi tội!
Cô ấy cũng không nói gì…
Đó mà là không nói gì à?
Biểu tình Hàn Trọng Viễn hoá lạnh, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó,
Lần trước hai đứa gặp nhau, có phải lúc đó nó cũng nói gì hay không?
Không có…
Nói thật!
Hàn Trọng Viễn vừa muốn đấm tay vào tường, lại bị Mạnh Ân ôm lấy cánh tay.
Trọng Viễn, lúc đó cô ấy thật sự không nói gì cả, thời gian trôi qua đã lâu, em cũng quên hết rồi. Lần này cô ấy cũng chỉ muốn miếng ngọc của em, em không chịu nên mới nói linh tinh đôi câu.
Mạnh Ân nói thế, lại khiến trong lòng Hàn Trọng Viễn dịu đi rất nhiều:
Nó chỉ là một đứa không biết trước sau, sau này không cần để ý đến nó.
Anh họ!
Tiền Xảo Vũ vẫn chờ ở dưới tầng, nghe thấy tiếng động thì đi đến cầu thang bên này, kết quả đúng lúc nghe được Mạnh Ân
tố cáo
với Hàn Trọng Viễn, lập tức nổi giận,
Anh họ, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, là anh ta khinh em trước, em mới cãi nhau với anh ta! Ban nãy anh ta còn không cho em vào phòng anh nữa!
Tiền Xảo Vũ thích vòng phỉ thuý quan âm của Mạnh Ân nên mới cãi nhau với cậu, tuy Hàn Trọng Viễn không vui nhưng cũng chẳng quan tâm. Nhưng bây giờ trong mắt Tiền Xảo Vũ tràn đầy ác ý, hơn nữa còn vu hãm Mạnh Ân, sắc mặt của hắn lại càng lúc càng lạnh.
Mạnh Ân tự ti như thế mà lại khinh Tiền Xảo Vũ? Điều này làm sao có thể! Tiền Xảo Vũ khinh Mạnh Ân thì đúng hơn, nếu cô ta còn ở lại đây, thì ắt sẽ còn tiếp tục đối đầu với Mạnh Ân…
Tiền Xảo Vũ, anh giúp mày đi liên hệ, mấy ngày nữa mày ra nước ngoài đi!
Anh họ?
Tiền Xảo Vũ ngạc nhiên nhìn Hàn Trọng Viễn, cô ta vẫn luôn muốn ra nước ngoài, nhưng ra nước ngoài mà cứ như bị đuổi đi thế này có gì đó sai sai thì phải?