Chương 191: Kẻ Trả Thù


Số từ: 3832
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
Nhã Hàm gạt đổ ly nước rồi thất vọng rời đi, đến khi Gia Minh dừng động tác lại thì những người khác cũng bắt đầu nhận ra.
Lúc này mọi người đều đã hiểu trong ly nước kia nhất định đã bị bỏ thuốc. Dĩ nhiên, Nhã Hàm không thể thực sự đem ly nước kia đi xét nghiệm, mà giữ lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, song nếu đã bị Nhã Hàm gạt đổ, điều này có đại biểu cho nàng không muốn truy cứu nhiều, muốn chuyện này cứ dừng lại như vậy hay không? Điều này vô cùng quan trọng đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh.
Trên bàn chỉ còn lại bốn trái bóng khác màu, mặc dù đã xác định Mã Thác thua không phải nghi ngờ nhưng trận đấu vẫn chưa tính đã kết thúc. Gia Minh ôm cơ nhìn những mảnh vụn kia một lát rồi mới quay lại lãnh đạm nhìn Mã Thác:

Tôi cảm thấy không cần lãng phí thêm thời gian nữa, anh nghĩ sao?

Luật snooker là nếu phạm quy thì sẽ bị trừ điểm, điểm bị trừ đó sẽ được cộng cho đối phương, nếu từ giờ Gia Minh liên tục phạm quy vậy thì hắn vẫn có thể bị thua, đương nhiên đây chỉ là một khả năng rất nhỏ. Chuyện đến nước này rồi, ăn quỵt không có ý nghĩa gì cả, nhìn vào ánh mắt Gia Minh, Mã Thác hơi do dự gật đầu. Từ đầu đến giờ, thiếu niên nhỏ hơn hắn đến hơn mười tuổi này thực sự mang đến cảm giác áp bách quá lớn cho hắn.

Như vậy... Anh thiếu tôi một trăm vạn... Tôi sẽ nhớ kỹ.

Lạnh nhạt nói xong những lời này, Gia Minh bỗng vung cơ billard lên đập mạnh xuống bàn, cây cơ lập tức gãy thành bốn năm đoạn bóng trên bàn bắn lên, một trái trong số đó trực tiếp bay ra ngoài, đập thẳng vào mặt Mã Thác.
Bóng rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm trong trẻo với sàn nhà vang lên. Mọi người xung quanh giật nảy mình vì hành động đột ngột này.
Chẳng qua mặc dù hành động này khá thất lễ nhưng Mã Thác cũng không dám nói gì, người bên ngoài dĩ nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào. Thiếu niên này là em trai Nhã Hàm, hắn phát hiện chị mình bị bỏ thuốc, cho dù có làm ra chuyện gì thì cũng không quá đáng. Mã Thác kia đúng là gieo gió thì gặt bão.
Mà quan trọng hơn là, trong một loạt các sự việc phát sinh cho đến lúc này, thiếu niên này từ đầu đã dùng phương pháp sắc bén đánh cho người khác hoàn toàn không thở nổi, hắn có khí thế vượt xa hoàn toàn những người cùng lứa tuổi. Một số gia tộc lớn muốn con em mình có sự giáo dục hoàn mỹ nhất, tỷ như Đông Phương Lộ, mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng trên người hắn đã có khí thế của một lãnh tụ, tài năng và bản lĩnh thậm chí không hề kém hơn những người trưởng thành xuất sắc. Trong mắt mọi người, Gia Minh có khí thế như vậy thì nhất định cũng là thành viên có địa vị quan trọng trong số các con em của Trương gia, nịnh bợ lôi kéo còn chưa kịp, nào ai dám vì một tên Mã Thác đáng đời mà đắc tội với hắn.
Nhìn qua Mã Thác và Dịch Hoa Anh, Gia Minh xoay người rời đi theo hướng Nhã Hàm vừa bỏ đi.

Đổng hồ đã điểm mười một giờ, đêm dần về khuya, tiếng âm nhạc hoà lẫn vào tiếng sóng biển, gió biển cùng trở nên hơi lạnh. Đám người ở bữa tiệc không hề phân tán ra như lúc ban đầu nữa, quanh đống lửa trên bờ biển, trong phòng khiêu vũ, phòng giải trí đều có từng nhóm tụ tập lại với nhau, các cặp tình nhân thì tìm một nơi yên lặng hoặc chào hỏi những người trong bữa tiệc rồi lái xe ra ngoài thuê phòng. Dọc theo hành lang Nhã Hàm đã đi qua, người ở bên này ít đi rất nhiều, đi qua phòng vệ sinh Gia Minh không dừng lại, bởi vì hắn biết sợ rằng Nhã Hàm sẽ không chạy đến nhà vệ sinh để khóc.
Không thấy bóng dáng Nhã Hàm ở phía trước, Gia Minh quay lại rồi đi lên lầu hai, ở cuối hành lang nhỏ trên lầu hai có một sân thượng hình bán nguyệt quay ra phía biển, cửa sổ mở ra, gió biển thổi vào. Nhã Hàm lặng lẽ đứng đó nhìn ánh sáng thỉnh thoảng loé lên trên mặt biển tối đen. Một nhóm người quây quần bên đống lửa ở cách đó không xa, thật xa theo đường bờ biển là thành phố đã về đêm rực rỡ huy hoàng, bến cảng tấp nập bận rộn, vô số con tàu sáng rực neo đậu tại đó, xa xa trên mặt biển cũng loáng thoáng vài con tàu, ánh sáng từ đó phản xạ lên mặt biển lạnh lẽo mà cô đơn giống như một ngọn nến chập chờn.

Có người bạn như vậy thực khiến người ta đau lòng.

Gia Minh dừng lại bên cạnh nàng.

Nhưng đó không phải lỗi của chị.

Nhã Hàm ngẩng đầu lên không nói gì, trên mặt nàng đã không còn nước mắt nhưng vẫn dễ dàng nhận ra nàng vừa mới khóc.

Trong nước có thuốc mê... Thực ra chủ yếu là do Dịch Hoa Anh đã kích động. Em nghe nói bọn họ có mâu thuẫn với Hứa Mặc, ban đầu Mã Thác tiếp cận chị cũng vì lí do này, về phần Dịch Hoa Anh, hôm nay hắn cố ý kích động Mã Thác làm chuyện đó. Chuyện sau đó... Chị muốn tự giải quyết hay để em làm? Nói cho cha chị hoặc mẹ hai, bọn họ có thể chính diện chèn ép những người này, còn nếu em làm, chị muốn bọn họ thế nào đều được cả. Yên tâm, sẽ không có phiền toái gì.


Hay là... Bỏ đi.

Dường như Nhã Hàm căn bản không để ý đến thái độ của Gia Minh đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh, nàng hốt hoảng cúi đầu.

Để chị nói cho mẹ hai là được rồi, bà ấy sẽ không cho bọn họ được sống yên ổn, à...

Nói tới đây, nàng chợt cười lên.

Em biết không? Phụ nữ là loại động vật rất thù dai, chuyện gì cũng đều tính toán chi li.


Đây không phải chuyện nhỏ.


Đúng vậy, không phải chuyện nhỏ.

Nhã Hàm ngắt lời hắn.

Nếu... Hôm nay em không tới thì sợ rằng sáng mai chị đã nằm trên giường với Mã Thác và Dịch Hoa Anh rồi, sau đó... ô, sau đó hẳn là bọn họ sẽ cho rằng chị sẽ vì chuyện đó mà gả cho bọn hắn sao? Sẽ không...

Gió biển thổi làm mái tóc nàng tung bay, Nhã Hàm đưa tay lên vuốt:

Chị sẽ khiến bọn họ phải chết, sau đó chị cũng...

Thấy tâm tình nàng có vẻ không ổn định, Gia Minh vội vàng mở miệng:

Này.


Ừ, không nói chuyện đó, chuyện nhỏ mà chị nói là chuyện về em, Linh Tĩnh và Sa Sa...

Mỗi lần nói đến đây, Gia Minh đều không biết nói gì, lúc này hắn thực sự khó có thể hiểu nổi tại sang nàng lại chuyển sang đề tài này.

Thực ra những ngày qua chị đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình xen vào chuyện của người khác quá nhiều. Linh Tĩnh và Sa Sa, hai đứa nó nguyện ý ở cùng với em cũng không liên quan gì đến chị, rốt cuộc chị cũng chỉ tức giận vì những luân lý, đạo đức kia. Dù sao đó cũng là chuyện của bọn em, các em yêu nhau là tốt rồi, các em cũng không làm bất kỳ ai bị tổn thương, chị... Ừ... Chị...

Nhã Hàm buồn bã lắc đầu, lúc này nàng thực sự hối hận chính bản thân mình, xúc động chỉ trong nháy mắt, do dự cũng chỉ trong nháy mắt. Khóc rồi rời khỏi đám người, nàng dự định nhân cơ hội này để hoà giải với Gia Minh, hoặc là dứt khoát khuất phục hắn, khuất phục chính bản thân mình, nói với hắn chị thích em, chị yêu em, chị nổi điên, chị ghen tị, chị muốn ở cùng một chỗ với em, về phần lựa chọn nàng hay Linh Tĩnh và Sa Sa là vấn đề của Gia Minh - đương nhiên nàng không thể chấp nhận được chuyện chia sẻ Gia Minh với Linh Tĩnh và Sa Sa. Lui một bước mà nói, là người đến sau, nàng có tư cách gì để chiếm lấy Gia Minh. Linh Tĩnh và Sa Sa sẽ nhìn nàng như thế nào? Nàng cũng có lòng tự ái, đương nhiên không thể tỏ tình được, nàng nghĩ ít nhất cũng nên hoà giải, song lời vừa ra khỏi miệng thì đã biến thành oán giận và tự trách...
Tiếp theo nên nói thế nào đây.
Chúng ta giảng hoà nhé... Anh Gia Minh...
A...

Chỉ là chị không thể làm gì khác, không thể không nghĩ đến chuyện này, không thể không nghĩ rằng... Không nghĩ rằng em đa tình. Chị biết em không sai, là chị sai lầm rồi, xin lỗi... Thật dối trá, Trương Nhã Hàm... Dù sao mày cũng không có bất cứ hi vọng nào...

Cắn môi dưới, nàng lắc đầu rồi xoay người rời đi. Gia Minh đứng nguyên tại chỗ, thở dài hơi buồn bã. Vài mét ở ngoài, bóng lưng Nhã Hàm hơi run rẩy. Gia Minh quay đầu lại nhìn hình như có một người giúp việc vóc người cao to đang từ đầu hành lang bên kia đi tới bên này.
Như vậy, chuyện về Mã Thác và Dịch Hoa Anh, rốt cuộc mình có làm hay không đây, quay đầu nhìn đống lửa trên bờ cát cách đó không xa, Gia Minh tự hỏi. So với vấn đề tình cảm phức tạp vừa trừu tượng lại gần gũi với bản thân, hắn càng thích thực tế đơn giản mà trực tiếp, trong tình huống bây giờ, giết hai người kia có vẻ là cách phát tiết không tệ... Không đúng!
Đột ngột quay đầu lại, hắn bước về phía Nhã Hàm hai bước, vô số hình ánh như tia chớp xẹt qua trong đầu, trực giác của hắn cảm thấy không đúng, nhưng trong chốc lát lại không biết có phải mình bị ảnh hưởng do cuộc nói chuyện với Nhã Hàm vừa rồi hay không. Cùng lúc đó, Nhã Hàm đã đến gần người cao lớn kia, bởi vì người kia bị Nhã Hàm che khuất nên Gia Minh không thể thấy được hắn, nhưng rất rõ ràng, thân thể Nhã Hàm hơi cứng ngắc lại.
Đèn điện ở hành lang này không sáng lắm, nếu không phải Gia Minh chú ý thì sợ rằng sẽ không nhận ra được sự khác thường của hai người ở đằng kia. Song vào thời khắc này Gia Minh đã thấy rõ, người nọ đưa tay bịt kín miệng Nhã Hàm, trong nháy mắt khi hắn lao lên, người nọ lôi Nhã Hàm vào một gian phòng ở bên cạnh.
Mở cửa, đóng cửa, trong nháy mắt khi cửa phòng sắp khép kín Gia Minh mạnh mẽ xông lên, tay phải chèn vào khe hở chưa được khép kín đó. Bất kể rèn luyện thân thể mạnh mẽ đến mức nào nhưng khi ngón tay bị kẹp, hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn khổng lồ. Chẳng qua, rõ ràng hành động đó cũng khiến người ở bên trong hoảng sợ, thành công ngăn chặn cửa phòng đóng lại.
Bởi vì ánh đèn trong hành lang, mặc dù người nọ chú ý đến Gia Minh nhưng vẫn cho rằng chưa hẳn Gia Minh đã phát hiện ra sự khác thường, lúc Gia Minh lao lên, tầm mắt lại bị Nhã Hàm che khuất, hắn cách cánh cửa quá gần, lúc đi vào căn bản không chú ý đến Gia Minh đang lao đến nên cùng không đóng cửa quá mạnh. Đau đớn trên tay không là gì, Gia Minh trở mình rồi trực tiếp tông cửa xông vào. Dưới ánh sáng trong phòng, hắn nhìn chằm chằm vào người có vết sẹo trên mặt đứng sau Nhã Hàm và khẩu K54 có lắp ống giảm thanh trên tay người nọ. Mà nhìn thấy hắn vừa xông vào, người bên kia lùi lại hai bước, đẩy Nhã Hàm vốn đang đối mặt với hắn xoay người lại nhưng vẫn bịt kín miệng nàng.
Lần trại hè khi mới quen Nhã Hàm kia, chính là người đàn ông có vết sẹo trên mặt này và đồng bọn của hắn cướp ngân hàng, sau đó lại bắt cóc hắn. Linh Tĩnh, Nhã Hàm, kết quả cuối cùng đương nhiên là bị Gia Minh đánh cho gần chết, sau đó vào tù cùng với đồng bọn của hắn, không nghĩ tới chỉ vài năm mà hắn thậm chí đã ra ngoài.
Hiển nhiên Nhã Hàm cùng nhận ra người này, ánh mắt yên lặng nhìn Gia Minh. Lúc này Gia Minh cũng không dám động đậy, hắn tự tin có thể tránh được đầu đạn, nhưng hắn không tự tin có thể giải trừ vũ khí trước khi đối phương kịp uy hiếp Nhã Hàm, trong thời gian ngắn hắn chỉ có thể tỏ ra sợ hãi và chật vật đứng đó, nhìn qua không khác gì một người thấy việc nghĩa xả thân bình thường.

Không được nói... Đóng cửa lại...

Chần chừ vài giây, rốt cục Đao Ba kia cũng kịp phản ứng, họng súng quơ quơ về phía Gia Minh. Gia Minh đưa tay đóng cửa phòng lại, sau đó giơ tay lên:

Chuyện này... Tôi...


Không được nói, không được nhúc nhích, nếu không tao giết mày!

Lúc này đã qua bốn năm, rõ ràng Đao Ba kia đã không nhận ra Gia Minh nữa, quát khẽ một tiếng, hắn lại chỉ súng lục vào thái dương Nhã Hàm, tay kia buông ra khỏi miệng, siết chặt cổ nàng:

Trương tiểu thư đúng không, cô giáo Trương đúng không... Cô còn nhớ tôi chứ?


Ông... Ông muốn làm gì... Ặc...

Sắc mặt Nhã Hàm hơi tái đi, sau đó lộ ra vẻ đau đớn, rõ ràng là Đao Ba đang siết chặt cổ nàng hơn.

Ha ha, làm gì... Cô hỏi tôi muốn làm gì. Mấy năm nay ở trong tù, không lúc nào là tôi không nhớ đến cô, cô là người Trương gia, cô là cô giáo... Bởi vì có một ngày ra tù, tôi phải dựa vào đầu mối này để tìm cô. Cô biết không? Mỗi ngày tôi đều nhớ kĩ những điều này, nhớ đến bề ngoài của cô, cô quá đẹp, bốn năm, cô vẫn không thay đổi chút nào, tôi vừa nhìn là đã nhận ra cô. Cô thấy không, tôi rất nhớ cô, cô có thể cảm nhận được không... Ha ha ha ha...


A... Ặc... Ặc ặc..

Thù hận khắc sâu mấy năm trời, hôm nay rốt cuộc cùng tìm được cơ hội trả thù, vẻ mặt Đao Ba trở nên vặn vẹo, khàn khàn cười, tay phải càng siết cổ Nhã Hàm chặt hơn. Ánh mắt nhìn Gia Minh đang đứng cạnh cửa, đôi môi Nhã Hàm run rẩy cố gắng hít thở nhưng vẻ mặt càng lúc càng trở nên khổ sở.
Nhẹ nhàng, Gia Minh hạ tay xuống, mặc dù Đao Ba chắc chắn sẽ không dễ dàng bóp cổ chết Nhã Hàm như vậy nhưng hắn thực sự không hi vọng bằng hữu bên cạnh mình phải chịu đau khổ. Thấy động tác khác thường của Gia Minh, Đao Ba đột nhiên quay đầu lại:

Mày đang làm gì? Muốn chết phải không?


Không có gì.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, Gia Minh nở nụ cười thuần khiết mà vô hại như lần đi cắm trại bốn năm về trước.

Chú... Cháu có thể thay cho chị ấy được không?

Đao Ba bỗng mở trừng mắt lên nhìn.

Bởi vì chị ấy là chị cháu, mà cậu ấy... Cậu ấy là bạn gái cháu, cháu không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì. Cho nên... Chú, chú cần con tin, cháu thay cho bọn họ là được rồi, cầu xin chú...

Gia Minh chậm rãi lặp lại lời nói năm xưa. Trong nháy mắt, dường như cảnh tượng bốn năm trước lại xuất hiện. Đao Ba chỉ súng vào Gia Minh:

Là mày!

Ánh mắt Gia Minh trở nên lạnh lẽo:

Oan có đầu, nợ có chủ, là đàn ông thì đến đây! ông thả chị ấy ra, muốn đơn đấu hay giết tôi cũng được.


A... Ha ha ha ha không nghĩ tới, ha ha thật sự không nghĩ tới.."
Khẩu súng trong tay Đao Ba run rẩy, vẻ mặt hắn dường như cũng trở nên điên cuồng hơn.

Thật là tìm được chẳng tốn chút công sức, mày có tình nghĩa, có khí phách đúng không. Được, được, bốn năm trước tao đã nói mày là đàn ông, hiện giờ quả nhiên mày cũng đủ đàn ông, ha ha... ha ha...


Bốn năm trước là tôi lừa ông, tôi có học võ, là tôi đánh ông bị thương, không liên quan gì đến chị ấy, ông thả chị ấy đi.


À, có học võ, chơi tao...

Đao Ba gật đầu.

Con mẹ nó, hiện tại tao cũng muốn xem xem võ công của mày có phải ngay cả súng đạn cũng không sợ hay không!

Hắn chỉ súng vào Gia Minh, bộ dạng như sẽ lập tức siết cò vậy. Trong ánh mắt lạnh nhạt của Gia Minh, Nhã Hàm vội vàng kêu lên:

Không... Không phải hắn ông đừng làm loạn! Bốn năm trước hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn có thể làm được gì chứ. Mọi chuyện cần thiết đều do tôi làm! Là tôi trộm súng, nổ súng! Ông có phải đàn ông hay không, ông nói những chuyện này với một đứa trẻ làm gì, mọi chuyện đều là tôi làm!

Nàng vừa nói, nước mắt cùng đã chảy ra nức nở:

Gia Minh, không cần để ý đến chị.

Cho dù đã hiểu một vài bản lĩnh của Gia Minh nhưng nàng cũng không cho rằng Gia Minh có thể tránh được đầu đạn.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đao Ba, Gia Minh gằn từng chữ:

Không, là tôi làm.

Đao Ba vẫn giơ súng như trước, quả nhiên hắn không định trực tiếp bắn chết người:

A, lại là trường hợp như vậy, chúng mày đóng phim hả? Em thay cho chị, chị thay cho em, con mẹ nó, chúng mày cho rằng bây giờ ông đây sẽ nghe chúng mày sao, chúng mày đều phải chết! Vấn đề là ai chết trước! Mày có võ công, thành thật mà nói, ông đây hơi sợ mày, hiện giờ mày đang suy nghĩ gì vậy? Có phải mày muốn làm tao phân tán sự chú ý gì đó rồi nhận cơ hội giết tao như trong phim không? Tao cho mày cơ hội này, ha hả, mày nhìn, bên kia có một con dao gọt trái cây, mày đến cầm nó lên.

Có vẻ đây là một gian phòng khách nhỏ, trên bàn có một đĩa trái cây đầy ắp, bên cạnh còn có một con dao gọt trái cây. Nghe hắn nói vậy, Gia Minh đi qua cầm con dao kia lên, đứng đối mặt với hắn cách một cái bàn. Đao Ba nở nụ cười.

Không phải chúng mày thích diễn kịch giống trong phim sao? Tranh nhau đi tìm chết à? Tao cho chúng mày cơ hội này.

Hắn vừa nói vừa siết chặt cổ Nhã Hàm hơn.

Đặt tay lên bàn, dùng dao đâm vào. Mày đâm càng mạnh thì cô ta càng bớt đau đớn hơn, làm đi, tao sẽ là khán giả... Tao sợ mày, tay mày què rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, ha ha ha ha...

Nhìn vẻ mặt Nhã Hàm dần trở nên đau đớn hơn, Gia Minh thở dài đặt tay lên bàn, giơ dao lên. Chỉ nghe Nhã Hàm giãy dụa nói:

Không.. Ặc... Ặc... Không nên... Không nên đâm... Hắn... Ặc...

Càng về sau, nàng há miệng nhưng không thể nói được. Gia Minh cắn chặt răng, đâm dao xuống. Mũi dao trực tiếp đâm thủng tay hắn, thậm chí còn đâm thủng mặt bàn bằng gỗ, ghim chặt tay hắn xuống mặt bàn, máu tươi bắt đầu chảy ra.

Như vậy... Được rồi chứ...

Cúi đầu, dường như Gia Minh đang cố gắng nhịn đau, mà Đao Ba cũng ngơ ngẩn. Hắn vốn cho rằng cho dù đối phương có đâm cũng phải do dự một lúc lâu, nào ngờ thiếu niên trước mắt này lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp dùng dao ghim chặt tay mình xuống mặt bàn, hắn vô thức buông lỏng cánh tay đang siết cổ Nhã Hàm. Nhìn bàn tay Gia Minh, Nhã Hàm bật khóc:

Gia Minh... Gia Minh...

Khẩu súng chỉ vào Gia Minh không run rẩy nữa. Đao Ba vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, thằng nhóc trước mặt quá tàn nhẫn. Hắn đang suy nghĩ có nên bắn một phát súng hay không, mặc dù từ từ hành hạ kẻ thù là giấc mộng đẹp duy nhất trong bốn năm qua của hắn, nhưng người tàn nhẫn như vậy.... Hắn đâm xuống không chút do dự, hơn nữa thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có, căn bản không giống một thiếu niên...
Đang lúc cảm xúc ngổn ngang như vậy, sau một khắc, Gia Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bao hàm sát khí và sự uy hiếp nhìn chăm chăm vào đôi mắt Đao Ba, tiếng quát mang theo sát khí khổng lồ vang lên:

Bắn đi...


Đoàng!

Sát khí mạnh mẽ đột nhiên bị Gia Minh phóng ra đến cực điểm, một tên du côn như Đao Ba làm sao có thể chống đỡ được, trong nháy mắt đó, cùng với giọng nói của Gia Minh, hắn nổ súng như bị thôi miên. Trong chớp mắt, thân thể Gia Minh bay lên đụng đổ chiếc ghế sau lưng rồi rơi xuống đất, viên đạn trí mạng xuyên qua ngực trái, hoa máu vây ra.
Trong nháy mắt, đầu óc Nhã Hàm hoàn toàn trống rỗng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ẩn Sát.