Chương 204: Máu Lạnh
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3761 chữ
- 2020-05-09 05:41:31
Số từ: 3751
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
Ánh đèn sáng rực, rất nhiều xe cảnh sát đã tụ tập ở trước cổng lớn của học viện Thánh Tâm, người cầm đầu đang cầm loa cố gắng kêu gọi lính đánh thuê ở bên trong đầu hàng, những cảnh sát còn lại thì bắt đầu bao vây cả học viện Thánh Tâm lại. Từng cỗ xe hơi liên tục tụ tập tới đây từ khắp các phương hướng, những người bước xuống xe quá nửa đều là người giàu có có con em đang học trong học viện này, nghe thấy tin tức liền dẫn theo từng đám vệ sĩ đi tới. Mà sau đó không lâu, mấy chục chiếc xe đầy ắp người do Liễu Chính dẫn đầu cũng lục tục chạy đến, ban đầu là mấy trăm người rồi đến hơn một ngàn người, hầu hết người của Sa Trúc bang đều đã tụ tập đến đây, có người cầm đao được bao bọc cẩn thận, có người mang theo súng săn tụ tập lại trên quảng trường, trong thời gian ngắn đã khiến cho phía cảnh sát đau đầu không thôi.
Làm ơn đi. Liễu lão đại, tôi biết tâm tình của ông nhưng tình huống thế này sẽ khiến chúng tôi rất khó xử.
Kéo Liễu Chính ra, cục trưởng cục cảnh sát đã đến đây từ trước cau mày lại, thương lượng để Liễu Chính cho một số thủ hạ đi về trước, thái độ khá khiêm tốn. Thực ra hắn cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, chỉ là từ sau khi nhóm người Diệp Liên ra mặt giải quyết chuyện mâu thuẫn giữa Tam Thanh bang và Sa Trúc bang, trong suy nghĩ của những người này. Sa Trúc bang quá nửa là có được sự chống đỡ của Quốc An, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Trường trung học Thánh Tâm là một trong số những nơi quan trọng nhất của thành phố Giang Hải chúng ta, hiện giờ đã bị phần tử khủng bố khống chế, tất cả mọi người đều đang nhìn vào nơi này. Ông nhìn những phóng viên kia xem, nếu để bọn họ chụp được hình có người cầm đao kiếm trên quảng trường thì chuyện này...
Ai con mẹ nó dám chụp bừa tôi sẽ trực tiếp chém chết hắn! Để tôi xem có toà soạn báo nào dám đăng bài bừa bãi hay không!
Đôi mắt đỏ bừng, sau khi quay sang phía đám phóng viên ở xung quanh rống lớn vài câu, tâm tình Liễu Chính mới hơi ổn định lại.
Con gái tôi vẫn còn ở trong trường, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Tôi chỉ muốn biết tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào rồi!
Vốn là chúng tôi dự định trực tiếp xông vào nhưng tốc độ của bọn chúng quá nhanh. Mặc dù bên trong cổng lớn có đặt rất nhiều bom nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, vấn đề thực sự là bọn chúng đã khống chế được mấy toà nhà dạy học và kí túc xá, hơn nữa còn cảnh cáo rằng chỉ cần phát hiện có cảnh sát đi vào thì sẽ lập tức bắt đầu giết người hàng loạt, vì vậy đến bây giờ chúng tôi vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một vài chỗ quanh trường học thỉnh thoảng vẫn có học sinh trốn được ra ngoài nhưng cũng không nhiều lắm, trong đám lính đánh thuê có bắn tỉa, hiện giờ bọn chúng đã tập trung vào hầu hết những nơi có thể thoát ra ngoài được, người trốn ra được càng ngày càng ít...
Không cho cảnh sát đi vào sao? Tốt, tôi sẽ cho người của tôi trực tiếp xông vào, để xem đám bắn tỉa kia có phong tỏa được hết chỗ này hay không!
Liễu lão đại! Ông cũng biết đây là chuyện điên rồ!
Tôi muốn cứu con gái tôi!
Liễu Chính rống lên một câu, sau đó cục trưởng cục cảnh sát cũng gầm lên:
"Ông lý trí một chút cho tôi. Liễu Chính, ông cũng hiểu, ông giúp tôi tôi cũng giúp ông! Xúc động không giải quyết được chuyện gì cả.
Những lời này khiến Liễu Chính tỉnh táo lại một chút, bất kể thế nào, một bên là xã hội đen, một bên là cảnh sát, đối phương đã rất nể mặt mình rồi. Sửng sốt một hồi lâu, Liễu Chính quay đầu lại:
Được, người của tôi sẽ không ở lại đây nữa, chỉ cần có việc thì ông cứ nói thẳng, chuyện bên trong xin nhờ ông.
Ông yên tâm.
Gật đầu, nhìn Liễu Chính xoay người rời đi, cục trưởng kia cũng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người bước về phía những người giàu có đang tụ tập ở đằng kia, trên dường đi hắn nói với một cảnh sát:
Đuổi hết những phóng viên kia đi. Bảo bọn họ những gì không nên nói thì tuyệt đối không được nói lung tung.
Bên kia, Liễu Chính đi về phía mọi người ở phía sau, dặn dò một gã phụ trách trong bang:
Cho các anh em tản ra. Mọi người... Vây trường học lại, đừng tụ tập một chỗ. Đúng rồi, đã có tin tức của Tiểu Mạnh chưa?
Vẫn chưa có tin gì của Tiểu Mạnh. Đúng rồi, người của chúng ta đã đến ngôi nhà thuê kia nhưng không tìm được Cố Gia Minh, không biết hắn đi đâu.
Liễu Chính im lặng một lát rồi nói:
Nói các anh em chú ý một chút, đứa nhỏ kia có chủ kiến của mình, đoán chừng cũng đang tìm người hỗ trợ. Nó không có trong nhà là tốt rồi.
Mặt khác, trong trường học.
Cái gì? Chạy mất?
Đứng bên cạnh cửa sổ trong lễ đường sáng trưng. Chư Thần Vô Niệm mở trừng mắt lên nhìn, trong lễ đường, mười mấy học sinh, ôm đầu ngồi chen chúc vào một chỗ, có nữ sinh, vẫn đang khóc hu hu nhưng Chư Thần Vô Niệm cũng không ngăn cản, hắn thích loại thanh âm này.
Chúng mày không bắt được Nguyệt Trì Huân là chuyện tao đã lường trước, cho nên tao nói chúng mày dẫn theo nhiều hơn vài người, cô bé gọi Diệp Linh Tĩnh kia có tay có chân, cô ta có thể nhân cơ hội chạy trốn trong lúc hỗn loạn, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao chuyện như vậy hôm nay cũng không phải mới xảy ra lần đầu tiên, nhưng còn người tên Trương Nhã Hàm... Không phải nói cô ta bị bệnh sao? Tại sao cô ta có thể chạy mất được?
Không rõ lắm, người của chúng ta vẫn đuổi theo sát Nguyệt Trì Huân, cô ta đã bị thương, hẳn là trốn không thoát. Còn Trương Nhã Hàm... Người của chúng ta đã xác định cô ta phát bệnh khá nghiêm trọng, suốt buổi chiều đều nằm trong phòng y tế, nhưng khi người của chúng ta bắt đầu hành động thì cô ta và nữ y tá trong phòng y tế đều không thấy đâu nữa.
Nữ y tá?
Chư Thần Vô Niệm nhíu mày.
Đúng rồi, khi chuông báo động vừa vang lên, nghe nói Trần Cô Hạ là người đầu tiên có hành động đúng không?
Đúng vậy, khi chuông báo động vừa vang lên thì hắn đã phát hiện người của chúng ta, vì vậy hắn mới có thể kịp thời bứt ra. Khu phụ cận kí túc xá kia khá lớn, mà hiện giờ bọn họ lại có được vài khẩu súng, chúng ta chỉ có thể từ từ bức bọn họ ra ngoài, chẳng qua, tôi đảm bảo bọn họ sẽ không trốn thoát được.
Ồ, tao biết... Đúng rồi, đưa hình nữ y tá kia cho tao xem một chút, tao đang nhớ đến một người rất có thể cũng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh. Từ lúc chúng ta xông vào đến bây giờ mới chỉ hai ba phút, lối ra vào của khu nhà bên cạnh sân vận động cũng bị chúng ta canh giữ, cho dù bọn họ có thể trốn được nhưng dẫn theo một đồng bạn bị bệnh thì cũng không thể thoải mái chạy trốn được, rất có thể bọn họ vẫn còn ở bên trong, nghĩ cách bắt cho bằng được...
Đau đớn, thở dốc. Trên vai được băng bó dày đặc. Tiểu Mạnh với sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên chiếc ghế salon rách nát, bên cạnh hắn, một đôi nam nữ đã ngất xỉu trên mặt đất, máu tươi tràn ra khoé miệng, tứ chi vốn nên bình thường thì lúc này đều đã trở nên vặn vẹo. Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, cho dù hắn là người lòng dạ độc ác nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn nôn ra, vừa rồi, ngay trước mắt hắn, tay chân hai người này bị trực tiếp bóp nát từng tấc từng tấc một, lúc này xương cốt của bọn họ đã hoàn toàn nát vụn.
Không biết là Gia Minh sử dụng phương pháp gì, từ lúc hắn cắm mấy cây châm vào gáy hai người này, bọn họ không chỉ không thể la lớn mà thậm chí ngay cả ngất đi cũng không được. Chẳng qua, ý chí của hai người này thực sự rất kiên cường, bị tra khảo như thế mà bọn họ cũng chỉ khai ra mấy cái tên, rõ ràng là không tiết lộ quá nhiều bí mật.
Đây là một ngôi nhà cũ nát cách ngôi nhà mấy người Gia Minh thuê không xa, trước đây Vĩnh Thịnh bang mua ngôi nhà này, chủ nhà đã dọn đi rồi, nhưng không lâu sau thì cha con Lê Vĩnh Thịnh đều mất tích. Vĩnh Thịnh bang bị giải thể nên kế hoạch cũng bị gác lại, vì vậy nơi này trở thành một ngôi nhà hoang. Lúc này tiếng còi cảnh sát truyền tới từ nơi xa. Gia Minh đang loay hoay với chiếc TV cũ kĩ ở đằng trước, cố gắng tìm kiếm tin tức mình cần qua chiếc TV nhập nhằng đầy nhiễu, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể biết được học viện Thánh Tâm đã bị khủng bố khống chế.
Tín hiệu xấu thế này nói rõ bọn họ đã dùng thiết bị điện tử để phá tất cả các loại sóng vô tuyến... Chư Thần Vô Niệm, thật khốn kiếp...
Vẻ mặt không chút thay đổi, Gia Minh quay đầu lại nhìn ngôi trường sáng sủa ở đằng xa, mặc dù nói là nơi này ở bên cạnh trường học nhưng khoảng cách với cổng lớn vẫn có chừng mười phút đi bộ. Vừa rồi khi tra khảo hai tên lính đánh thuê này, hắn thực sự không ngờ được đối phương thậm chí lại trực tiếp khống chế cả trường học như vậy.
Hai người này đã tàn phế, mặc dù tra khảo thêm một thời gian thì còn có thể hỏi ra được một số chuyện nhưng chúng ta không còn thời gian nữa...
Nghe Gia Minh lạnh nhạt nói, Tiểu Mạnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Gia Minh lấy một khẩu súng từ trong túi ra, lắp ống giảm thanh vào rồi nổ hai phát không chút do dự, hoa máu vẩy ra, trên trán hai người đang nằm trên mặt đất xuất hiện hai cái lỗ chuẩn xác.
Trước kia khi hắn bắt đầu lăn lộn trong xã hội đen cũng từng được nghe truyền thuyết về những tên đại ca của xã hội đen máu lạnh, kể về những hành động điên cuồng của bọn họ, từ đó về sau hắn cũng thấy rất nhiều người máu lạnh, ngay cả chính hắn cũng luôn nỗ lực để trở nên lòng dạ độc ác như vậy. Nhưng vào lúc này, nhìn bộ dạng tùy ý của người thiếu niên trước mặt, hắn mới hiểu được cái gì gọi là giết người không chớp mắt.
Nghe bọn chúng nói còn một người đàn bà tên Bạch Na Na sắp đến đây, vốn định ở lại chờ cô ta nhưng hiện giờ đã không có thời gian, tình huống trong trường học rất khẩn cấp. Anh Mạnh, anh có thể đi được chứ? Em đưa anh đến chỗ cảnh sát, chú Liễu hẳn là sẽ lập tức đến đó, sau đó anh có thể đến bệnh viện.
Một mặt nhét lại khẩu súng vào trong túi, Gia Minh vừa thuận miệng nói chuyện, giọng hắn rất lạnh nhạt. Nhìn vẻ mặt mỉm cười nhu hoà của hắn, trong chốc lát Tiểu Mạnh hầu như cảm thấy cả thế giới này đều hơi không thực tế. Trước đây Gia Minh thường xuyên cùng Sa Sa đến gặp Liễu Chính, bọn họ cùng gặp hai người không ít lần, trong mắt những lão đại đã quen với lưỡi đao dính máu này, thiếu niên tên Cố Gia Minh có tính tình rất tốt, mặc dù thoạt nhìn thì rất yếu đuối nhưng dù sao cũng rất lễ phép, mở miệng là anh Mạnh, đại ca, đối với ai cũng đều rất kính trọng, vì vậy bọn họ cũng rất thích hắn, có một lần mọi người còn nói đùa rằng nếu tương lai Hoài Sa gả cho hắn, còn không biết hắn sẽ bị bắt nạt như thế nào, chuyện dự đoán như vậy cũng thường xuyên trở thành chuyện vui đùa trong tầng lớp cao tầng của Sa Trúc bang, thỉnh thoảng thậm chí ngay cả Liễu Chính cũng tham dự vào.
Mà mới vừa rồi thôi nhìn thấy hắn thong dong tra tấn, dùng tay không bóp nát từng tấc xương cốt của hai người này, vẻ mặt vặn vẹo của bọn họ khiến ngay cả Tiểu Mạnh cũng thay đổi sắc mặt, song Gia Minh vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười thản nhiên bình thản, khiêm tốn, lễ phép, đưa ra từng vấn đề trong tiếng xương cốt vỡ vụn. Hơn nữa nhìn động tác giết người nhẹ nhàng như giết một con kiến của hắn. Tiểu Mạnh mới biết được, chuyện vui đùa mà trước đây bọn họ vẫn nói, lúc này nghĩ lại mới thấy ngu xuẩn biết nhường nào.
Từ ghế salon đứng dậy, hắn cười cười thử thăm dò:
Anh rất hoài nghi em có phải là Cố Gia Minh của trước đây hay không...
Ồ, có một số việc nhất định cần phải ngụy trang, nếu không thì sẽ rất phiền toái.
Gia Minh gãi đầu, cười cười hơi khó xử, hình tượng này đã hoàn toàn trùng hợp với Cố Gia Minh trước đây.
Anh Tiểu Mạnh nhớ giữ bí mật giúp em là được rồi, cảm ơn... ô, chờ một chút...
Thấy Gia Minh kéo tay áo ra nhìn đồng hồ đeo tay. Tiểu Mạnh cũng tiến lên:
Chuyện gì vậy?
Ừ, trên người Linh Tĩnh và Sa Sa đều có thiết bị phát tín hiệu để em tìm kiếm bọn họ dễ dàng hơn, chỉ là tín hiệu trong trường bị quấy nhiễu, chỉ có thể ở khoảng cách ngắn thì mới nhận được. Là hướng này... Linh Tĩnh đã đi ra. Cảm ơn anh...
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài từ cửa sau rồi đi theo hướng túi hiệu phát ra, Tiểu Mạnh cũng vội vàng chạy theo. Ra khỏi con hẻm không có người nào kia, xe cảnh sát hú còi chạy qua như bay, Gia Minh cắm tai nghe vào đồng hồ:
A lô... Linh Tĩnh, đi ra rồi à... Sa Sa thế nào rồi... Đừng khóc, mình lập tức đến ngay, không sao, không sao, mình đến rồi cậu quay lại đi...
Vừa đi vừa nói chuyện, đi qua khúc quanh ở đằng trước, trong buồng điện thoại ở bên kia đường, Đông Phương Lộ và Linh Tĩnh cũng đang quay đầu nhìn sang bên này. Vừa thấy hắn, Linh Tĩnh lập tức ném ống nghe xuống rồi nhào tới ôm chặt lấy Gia Minh, sau đó khóc lớn:
Hu hu. Gia Minh... Mình không biết bọn họ muốn làm gì... Bọn họ có súng, vừa xông vào đã bắn chết người, hiện giờ cả toàn bộ trường học đã bị bọn họ chiếm... Lúc ấy rất loạn, mình không tìm được Sa Sa, điện thoại trong trường học cũng không gọi được... Chúng mình trốn ra được, mấy người Đông Phương Uyển vẫn chưa chạy thoát thì có người đã nổ súng... Hu hu. Sa Sa đâu... Sa Sa đang ở đâu? Gia Minh, tại sao lại xảy ra chuyện này...
Nhẹ nhàng vỗ về an ủi Linh Tĩnh, Gia Minh gật đầu với Đông Phương Lộ đang đi tới:
Cảm ơn cậu đã cứu Linh Tĩnh.
Nhìn hai người đang ôm nhau, vẻ mặt Đông Phương Lộ lúc này lại bình tĩnh ngoài dự đoán. Thở dài, hắn gật đầu với Gia Minh:
Tôi muốn đi vào cứu Tiểu Uyển, có thể dẫn tôi cùng vào được không?
Ừ?
Linh Tĩnh chưa nói gì với tôi, nhưng tôi biết cậu chính là Hoa Tulip. Giản Tố Ngôn, ồ, có vẻ như Linh Tĩnh cũng không biết thân phận này của cậu...
Linh Tĩnh cố gắng nín khóc, ngẩng đầu lên:
Gia Minh, Hoa Tulip, Giản Tố Ngôn là ai?
Gia Minh cười:
Tôi không rõ tại sao cậu lại nói như vậy.
Không lâu trước Hứa Nghị Đình đã nói với tôi một chuyện, lần đó đi cùng với Tiểu Uyển và cô ấy, cậu chỉ dùng khí thế đã doạ chạy được hai con chó napoleon. Thân thủ có thể học tập nhưng sát khí thì không được, lần trước tôi bởi vì chuyện của Tiểu Nhược nên đã nhờ cậu giúp, cậu nói Giản Tố Ngôn không phải tự nhiên tiến hoá giả nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ. À... Hơn nữa nhìn qua thì Giản Tố Ngôn khá cao, cậu lại hơi thấp, nhưng đó là vì cô ấy là phụ nữ mới khiến người ta có ấn tượng hơi khác mà thôi. Tôi đã hỏi những người khác, nếu không để ý đến ấn tượng ban đầu thì chiều cao của hai người thực ra không hơn kém bao nhiêu...
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
Yên tâm, tạm thời chỉ có tôi biết dự đoán này, tôi chưa nói cho bất kỳ ai cả.
Nghe cậu nói vậy, có vẻ tôi nên giết cậu để diệt khẩu.
Vậy có thể đưa tôi vào trong trường học chứ?
Đông Phương Lộ hít sâu một hơi.
Ít nhất vừa rồi tôi đã cứu Linh Tĩnh.
Bầu không khí giữa hai bên hơi yên lặng, qua một lát Gia Minh mới gật đầu:
Trước tiên phải nói trước, tôi không dám chắc cậu có thể còn sống đi ra ngoài... Đám người đang ở trong trường học lúc này do một người Nhật Bản tên là Chư Thần Vô Niệm cầm đầu, nếu đã biết cái tên này đại biểu cho điều gì rồi thì bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp, về phần tin tức này, tốt nhất là cậu nên nhân lúc bây giờ để gọi điện thoại báo cho người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, tôi phải đi về thay quần áo... Linh Tĩnh, cậu và anh Tiểu Mạnh đi tìm chú Liễu, nhất định không được về nhà...
Hắn nói xong liền cùng Linh tĩnh và Tiểu Mạnh xoay người rơi đi, sắc mặt Đông Phương Lộ hơi đổi, nghĩ đến tầm quan trọng của cái tên Chư Thần Vô Niệm này, hắn vội vàng chạy đến buồng điện thoại ở bên cạnh.
Mấy phút sau, Gia Minh mặc áo khoác màu xám lại xuất hiện ở đầu đường bên kia, hắn đi tới, thuận tay ném cho Đông Phương Lộ một bộ quần áo tối màu:
Mua ở quán ven đường, không đắt lắm nhưng màu sắc rất phù hợp, trong áo còn có một khẩu súng, tôi hi vọng cậu có thể dùng được. Tại sao lại nhìn tôi như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ không quay lại nữa?
À, súng lục tôi biết dùng... Tôi nghĩ rằng cậu sẽ cải trang thành Giản Tố Ngôn rồi mới đến đây, cậu biết đấy... Thân phận kia của cậu bây giờ gần như đã trở thành thần thoại trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, em gái tôi đã thấy mấy lần nhưng tôi vẫn chưa gặp lần nào, ha hả...
Cậu cho rằng tôi là thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp sao? Nói cải trang là có thể cải trang ngay được? Hiện giờ tình hình trong trường học mỗi giây đều phát sinh biến hoá mới, chúng ta có thể suy nghĩ xem nên tiến vào từ đâu...
Không để ý đến ý trêu đùa ẩn trong lời nói của Đông Phương Lộ, Gia Minh nhíu mày nhìn dãy núi ở trước mặt, sau đó đi về phía trường học.
Phải đi vào rồi, tôi hi vọng cậu có thể theo kịp...
Trong màn đêm, tầm mắt hướng lên bầu trời, ngôi trường bị ánh đèn xung quanh chiếu vào trở nên đặc biệt sáng ngời, ở xung quanh, xác loại xe cộ tạo thành một tuyến phong tỏa, mấy chiếc trực thăng bay vòng quanh trên không trung. Trong trường học, giáo viên và học sinh bị bắt thành con tin bị tập trung trong phòng học và sân vận động, có người khóc, có người bàn luận, có người lo lắng, cùng có người hi vọng xa vời rằng có thể trốn thoát nhờ sự quen thuộc với địa hình trong trường học của mình, còn trong khu vườn trường rộng lớn, có người lục soát, có người đuổi giết, có người chạy trốn, có người ẩn nấp, có người triển khai phản kích, tiếng súng thỉnh thoảng vang lên xé rách bầu trời đêm khiến mỗi người nghe thấy đều căng thẳng. Cảnh sát cũng tốt, xã hội đen cũng tốt, người giàu có cũng tốt, quan chức cũng tốt, giáo viên cũng tốt, học sinh cũng tốt... Đối với rất nhiều người ở Giang Hải, đêm này thực sự là một đêm không ngủ tràn đầy máu tanh và hỗn loạn...