Chương 208: Huyết Sắc Gia Niên Hoa
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 2803 chữ
- 2020-05-09 05:41:32
Số từ: 2793
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
Tiếng súng không ngừng vang lên ở phía sau, nhớ lại những thứ đã được huấn luyện, hắn liên tục chạy zích zắc, lách qua một cái cửa sổ nữa, hắn trốn ở phía sau tiện tay nổ hai phát súng, vết thương trên tay do đá vụn bắn vào đau rát, hắn dừng lại một lát, đối mặt với thực tế là mình vẫn còn sống, hắn cảm thấy rất nghi ngờ và may mắn mà lúc này lại phát hiện hỏa lực từ phía sau có vẻ ít đi rất nhiều, hoặc là nói căn bản chỉ có một hai người đuổi theo từ phía sau.
Lẽ nào đều bị mình tiện tay bắn chết rồi?
Đây là một thế giới thực tế, trước đây khi Trần Cô Hạ dạy hắn cùng thỉnh thoảng nói đến một số tin đồn vụn vặt thú vị, trong một số ví dụ đặc thù, đúng là có tình huống vận may có thể áp đảo tất cả, mấy tên tay chân nhãi nhép lại có thể giết chết ông trùm một cách khó hiểu. Chẳng qua, trong thế giới với vài tỷ người, vài chục năm chưa chắc đã xuất hiện một lần kỳ tích. Đông Phương Lộ vốn sống rất có lý trí đương nhiên không có lý do gì để cho rằng mình sẽ có được may mắn như vậy. Quả nhiên, một lát sau, tiếng súng tắt hẳn, tiếng bước chân dần tới gần nơi này.
Tôi nghĩ không cần thiết phải ẩn nấp... cố ý giả bộ chật vật, cố ý nhường, nếu tôi không hiểu sai thì cô định một mình khiêu chiến tôi sao? Không, hoặc là nói tiếp nhận khiêu chiến của tôi... A, thực ra cô có giết hết bọn họ cũng không sao, tôi và bọn họ cũng không quen thuộc lắm...
Rốt cuộc là hắn đang nói gì vậy...
Tại Bùi La Gia ở Nhật Bản có hai người tôi rất khâm phục, một người là Nguyên Lại Triêu Sang, năng lực ở khắp mọi mặt của hắn đều rất cân bằng, tôi từng đấu với hắn một lần, rõ ràng là có vẻ như trên mọi phương diện tôi đều chiếm ưu thế nhưng đến cuối cùng tôi lại không thể không thừa nhận thất bại. Người thứ hai là Đại Nội Trưởng Đốc hợp tác với hắn hầu như đã rèn luyện thân thể đến cực hạn của con người, đặc biệt là sự linh hoạt và tốc độ, thân thủ của hắn khiến người ta phải thán phục, tôi cũng từng đấu với hắn vài lần, lợi dụng dị năng, tốc độ của tôi rõ ràng là có thể vượt qua hắn nhưng đến cuối cùng trái lại lại thua vì tốc độ quá nhanh. Rõ ràng là một người bình thường nhưng lại rèn luyện thân thể đến mức không thua kém bất kỳ người có dị năng nào... Từ đó trở đi, tôi quyết định quên đi dị năng của mình, sau đó lại đánh một trận với hắn chỉ là trước khi kịp làm điều đó thì hắn đã chết...
Cho nên lần này tôi từ Nhật Bản đến đây, mặc dù rất mạo muội nhưng tôi cũng biết, nếu không dùng phương pháp này thì căn bản không thể khiến cô xuất hiện được... Trần Cô Hạ không quan trọng, về phần cô gái tên Lý Vân Tú kia, cho dù cô ta đã từng lừa tôi một lần khi còn ở Nhật Bản nhưng tôi cũng không đến đây vì cô ta, tôi chỉ hi vọng có thể xác minh xem tu vi của mình đã đạt đến trình độ như mong đợi hay chưa... Ồ, mặc dù cô đã biết thân phận của tôi nhưng nếu là trong trường hợp chính thức mà thần thánh thế này, tôi nghĩ tôi vẫn nên tự giới thiệu một lần. Chào cô, tôi là Chư Thần Vô Niệm..
Niệm con mẹ ngươi, ta không phải Hoa Tulip chó má gì đó, ngươi nhận lầm người...
Xin chỉ giáo nhiều hơn...
Lời nói lạnh nhạt phiêu đãng trong không khí, có lẽ nhưng kẻ điên đều có điểm tương tự nhau, lúc này Đông Phương Lộ chợt phát hiện giọng nói điên cuồng mà tỉnh táo của Chư Thần Vô Niệm rất giống với cách Gia Minh nói chuyện với mình giữa rừng súng mưa đạn. Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì trong chớp mắt, cùng với một tiếng ầm vang lên, bức tường sau lưng vỡ tung ra.
Mạnh mẽ lao về phía trước, gần như đồng thời với hành động này của hắn, lại một tiếng rầm vang lên. Đông Phương Lộ vội vàng quay đầu lại, một cái bàn phá nát cửa sổ bay tới, hắn vội vàng giơ hay tai lên đỡ. Chư Thần Vô Niệm vọt sang, chiếc bàn lớn bị đá thành mảnh vụn bay đầy trời.
Bị chiếc bàn lớn đập vào khiến Đông Phương Lộ lập tức cảm thấy hai tay đau đớn như bị gãy lìa, thân thể hắn nương theo lực lượng đó bay ra ngoài, một nửa là do quán tính, một nửa là do thân thể mất khống chế. Chẳng qua, lui lại phía sau như vậy cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian, Chư Thần Vô Niệm đã lao tới như hình với bóng.
Giơ tay lên đỡ theo bản năng cũng chỉ khiến cảm giác đau đớn trên cánh tay càng thêm sâu sắc, gần như trong chớp mắt, bụng hắn trúng một quyền, cánh tay bị trúng bốn quyền liên tiếp ở cùng một chỗ, gần như đã sắp gãy lìa ra, quyền tiếp theo, má phải không có chút phòng ngự nào lại lĩnh trọn một cú nặng nề.
Rầm một tiếng, Đông Phương Lộ bay lên.
Máu tươi từ dạ dày trào ra khiến hắn tỉnh táo lại một chút, chân trái mất đi thăng bằng mượn lực đá về phía đầu Chư Thần Vô Niệm, song chỉ trong khoảnh khắc này, chân trái hắn lĩnh một cú khuỷu tay mãnh liệt, lồng ngực trúng một cú đá, thân thể bay ngược về phía sau.
Mày không phải Giản Tố Ngôn...
Trong bóng tối, giọng nói của Chư Thần Vô Niệm tuy lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa sự giận dữ khó nói hết được. Máu tươi phun ra, Đông Phương Lộ rơi xuống mặt đất, giãy dụa một lát nhưng vẫn không thể đứng lên, trơ mắt nhìn Chư Thần Vô Niệm từ từ tiến tới, rút khẩu súng trên người ra.
Nếu như vậy, mày nên... Ồ...
Còn chưa nói xong thì Chư Thần Vô Niệm đã dừng lại, sau đó bay vọt về phía sau như u hồn, sau mấy lần dịch chuyển đã quay trở lại gian phòng lúc trước hắn đứng. Cùng lúc đó, tiếng súng máy vang lên, trong bóng tối, đầu đạn đuổi theo sát thân thể Chư Thần Vô Niệm, sau đó người cầm súng máy kia chạy đến bên người Đông Phương Lộ.
A...
Đè nén cảm giác ngai ngái trong cổ họng, lại giãy dụa thêm mấy làn nữa, rốt cuộc Đông Phương Lộ cũng lắc lư đứng lên được. Cùng lúc đó, người đang đứng trước mặt hắn cũng siết cò súng quét ngang bắn về phía trước. Một lát sau đạn bắn hết, Chư Thần Vô Niệm từ sau một bồn hoa hung mãnh lao tới, hai bóng người va chạm với nhau, người cứu Đông Phương Lộ kia lui về phía sau hai bước. Chư Thần Vô Niệm cũng mượn lực bay ra ngoài, rơi xuống mắt đất lăn lộn mấy vòng khiến tro bụi bay mù mịt.
Cơn gió kỳ dị thổi qua khiến tro bụi tán hết, Chư Thần Vô Niệm đang ngồi xổm xuất hiện trước mắt, một tay hắn chống đầu gối, cánh tay còn lại vung vẩy trên không trung, khoé miệng lộ ra nụ cười khát máu.
Rất tốt, cuối cùng cũng có chút thú vị...
Ánh đèn từ rất xa vẫn quét qua, trong gió đêm khô hanh, người bên này vứt khẩu súng trong tay xuống, bước lên một bước bày tư thế nghênh chiến...
Tiếng mở cửa khá thô bạo, không lâu sau, một tiếng rầm vang lên, rõ ràng khoá cửa đã bị đối phương dùng cách thô bạo phá hỏng.
Dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng, Lý Vân Tú nín thở, lo lắng nhìn sang Nhã Hàm ở bên cạnh, chẳng qua lúc này Nhã Hàm đã cực kỳ suy yếu, co quắp ngồi ở đằng kia, cũng không thể phát ra bao nhiêu thanh âm nữa. Đây là một gian phòng chứa đồ rất lớn của trường học, lúc trước hai người bò tới đây theo đường ống thông khí, lúc này đang trốn dưới tấm vải bạt bẩn thỉu, cũng chỉ có thể yên lặng hi vọng đối phương sẽ không lật tung nơi này lên.
Toàn bộ căn phòng bị lục lọi một lần.
Chỉ là rõ ràng vị thần may mắn đã không đáp lại khẩn cầu của Lý Vân Tú, sau khi mở cửa, tiếng loảng xoảng bắt đầu vang lên. Mặc dù chỉ có một người nhưng lại như đang lục soát với quy mô lớn, mấy chiếc ghế bị đá văng trên mặt đất, đống đồ vật hỗn tạp bị lật tung. Một lát sau, tiếng chuột đột nhiên vang lên trong phòng. Lý Vân Tú theo bản năng bịt chặt miệng mình, tay kia thì bịt miệng Nhã Hàm, ngay sau đó tiếng súng đoàng đoàng vang dội trong gian phòng chứa đồ, đến khi thấy rõ ràng đó là con chuột, người kia mới dùng thứ ngôn ngữ mà Lý Vân Tú không hiểu mắng một câu.
Hình như là tiếng Thái...
Trong lòng nghĩ như vậy, tiếng lục soát bên ngoài vẫn vang lên, dần dần đến gần đây. Chừng năm phút sau, người nọ ồ một tiếng như phát hiện ra thứ gì đó, sau đó hắn đạp lên đống đồ hỗn tạp đi thẳng về phía này. Tinh thần Lý Vân Tú căng thẳng, nàng chợt hiểu rốt cuộc mình đã bỏ sót thứ gì.
Vết chân do mình dẫm lên đống đồ vật để nhìn ra ngoài qua cửa thông gió làm sao có thể giấu diếm được những người này.
Toàn thân căng thẳng, bầu không khí như đông lại. Lý Vân Tú lén lút đưa tay rút một con dao phẫu thuật ở ngang hông ra, giấu vào trong tay áo. Sau một khắc, tấm bạt bị lột ra, hai bên rốt cuộc cũng đối mặt với nhau.
Đi ra!
Chỉ họng súng thẳng vào hai người, người nọ nói bằng loại tiếng Trung ngượng nghịu, đến khi thấy rõ khuôn mặt Nhã Hàm, người nọ mỉm cười lấy điện thoại ra nói một tràng bằng tiếng Thái, sau đó bên kia cũng có hồi âm. Đến khi người này nói
đi ra
lần thứ hai thì Lý Vân Tú mới bất đắc dĩ đỡ Nhã Hàm đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn.
Đeo khẩu súng lên người, người nọ lấy hai chiếc còng tay ra, đầu tiên là còng hai tay Nhã Hàm về phía sau, sau đó lại bắt Lý Vân Tú xoay người lại, muốn còng tay nàng. Tay phải Lý Vân Tú chợt động, ánh sáng lạnh, loé lên, sau đó nàng xoay người lại cầm dao phẫu thuật đâm tới.
Thủ đoạn không chuyên nghiệp, tốc độ cũng không nhanh, tên lính đánh thuê kia tuỳ ý lui về phía sau rồi đá bay Lý Vân Tú ra ngoài. Thân thể nàng đụng vào bức tường, còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã xông lên chộp lấy tay phải của nàng rồi bẻ quặt ra sau lưng, keng một tiếng, con dao phẫu thuật rơi xuống đất.
A... A...
Cánh tay bị vặn ra sau lưng vô cùng đau đớn, Lý Vân Tú không tự chủ được quỳ rạp xuống, thân thể dán chặt vào bức tướng bẩn thỉu, nàng giãy dụa mấy cái nhưng cũng chỉ có thể vô lực nắm lấy cổ tay đối phương, không dùng sức được thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Mắt thấy Lý Vân Tú kêu lên, Nhã Hàm suy yếu hét lên một tiếng:
Buông cô ấy ra.
Sau đó trực tiếp đánh tới. Nếu là bình thường có lẽ còn có chút năng lực phản ứng. Nhưng đã bị bệnh đến mức này, hơn nữa hai tay còn bị còng về phía sau, nên cú va chạm này hoàn toàn không có chút ý nghĩa thực tế nào, bị tên lính đánh thuê kia đẩy nhẹ, nàng liền ngã nhào xuống đất. Còng tay Lý Vân Tú xong, tên lính đánh thuê kia đột nhiên cảm thấy không đúng, có chất lỏng dinh dính chảy xuống khoé môi hắn.
Bất tri bất giác, trái tim đập nhanh một cách khó hiểu, hô hấp cũng trở nên dồn đập, một tay hắn vẫn giữ chặt Lý Vân Tú, tay kia theo bản năng đưa lên môi lau, đó là máu, không biết vì nguyên nhân gì mà hắn thậm chí lại chảy máu mũi.
Bất kể thế nào thì Lý Vân Tú cũng là mỹ nữ. Nhã Hàm khá ốm yếu, có vẻ lại càng phù hợp với tiêu chuẩn của một mỹ nhân mảnh mai, chẳng lẽ gần đây đã nhịn quá lâu, lúc này vừa nhìn thấy mỹ nữ đã không kiềm chế được? Tên lính đánh thuê suy nghĩ một lát rồi nhìn vết máu trên tay cười tự giễu, chỉ là khi hắn chuẩn bị dẫn người đi mới phát hiện đầu cũng bắt đầu choáng váng, toàn thân lun rẩy, tim đập như trống trận.
Thình thịch thình thịch... Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không đúng. Cùng với tiếng tim đập mãnh liệt, hắn mới giật mình phát hiện ra mạch máu trên tay cũng căng phồng lên rất đáng sợ, trong thời gian ngắn không thể biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ bởi trực giác nhạy cảm, hắn lập tức phát hiện ra cánh tay mình đang bị Lý Vân Tú nắm chặt lại, mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra nhưng...
Vội vàng rút tay lại, nhưng cánh tay hắn đang bị Lý Vân Tú nắm thật chặt, căn bản không thể rút ra được, hắn đá mạnh vào ngang hông Lý Vân Tú, chỉ là lúc này Lý Vân Tú dĩ nhiên lại cắn răng chịu đựng, đến khi hắn cầm khẩu súng lên muốn siết cò thì mọi việc đã muộn, dường như vào giờ khắc này, tiếng lòng căng thẳng lúc này đột nhiên nổ tung.
Nhã Hàm đang nằm trên đất yếu ớt mà kinh hãi nhìn cảnh tượng này, tên lính đánh thuê kia đột nhiên chảy máu mũi, run rẩy, sau đó hung hăng đá Lý Vân Tú một cước, đến khi cầm súng lên, đôi mắt hắn thậm chí đã đỏ sẫm như máu, gân xanh trên trán nổi lên, há miệng phun ra máu tươi.
Lắc lư mấy lần, người kia ngã rầm xuống đất. Lý Vân Tú cố gắng nhịn sự đau đớn bên hông, hổn hển đứng dậy nói,
Nhanh... Nhanh tìm chìa khoá...
Chuyện... Chuyện gì vậy...
Bò tới bên cạnh tên lính đánh thuê, Nhã Hàm đã bị cảnh tượng mới vừa rồi doạ sợ đến ngây người, lúc này trên mặt, trên tay tên lính đánh thuê kia dính đầy máu tươi, tựa như tất cả các mạch máu trên người hắn đều đã nổ tung. Nhã Hàm không phải người không có kiến thức về y học, cho dù lúc này đã phát bệnh rất nặng nhưng nàng vẫn có thể tự hỏi, tình huống chết đi quỷ dị như vậy nàng chưa từng nghe nói đến.
Quay đầu lại nhìn Lý Vân Tú, chỉ thấy nàng vẫn đang thở dốc kịch liệt, trên trán đầy mồ hôi hột, nhìn thi thể kia lẩm bẩm:
Không ngờ thực sự có thể như vậy...
Ánh mắt chuyển qua chiếc điện thoại, nàng mới chợt phản ứng lại:
Không tốt, hắn đã báo cho đồng bạn của mình. Nhã Hàm, chúng ta phải lập tức chạy trốn, nhanh...
Lao ra khỏi cửa, tiếng người đã truyền đến từ một khúc quanh, hai người vứt bỏ giày cao gót rồi chạy về một hướng khác của hành lang...