Chương 301: Ưu Thế Duy Nhất
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3585 chữ
- 2020-05-09 05:42:02
Số từ: 3575
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: Deeno
5h chiều, chuông điện thoại di động vang lên, nàng từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng bên ngoài len vào căn phòng hơi tối, trong lúc nhất thời, nàng nhận ra, hình như đã gần buổi tối rồi thì phải, nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi như trước.
Đưa tay tìm tòi trên giường, cảm giác dường như có chút không đúng lắm, nhưng cuối cùng thì vẫn lấy được đôi găng tay, tóm được điện thoại di động, bấm nút nghe, ý thức của nàng mới tỉnh táo đôi chút. Đúng rồi, đây không phải là ở nhà, mà chiều hôm nay, nàng ngủ trên giường của Gia Minh.
Này, giọng nói con sao vậy... giờ mới dậy ư?
Điện thoại là do cha nàng gọi tới, điều này khiến cho nàng cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn, mấy tháng nay, tuy rằng quan hệ cha con đã được cải thiện, thế nhưng khi không có chuyện thì chưa bao giờ hai người gọi điện thoại hỏi han ân cần thế này.
Xét đến cùng, Trương Kính An là một người cha nghiêm túc, phương thức biểu hiện tình cảm có phần khô cứng, bây giờ nghĩ lại, giả như mẹ nàng không chết, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà mẹ nàng đã chết, tính tình của nàng thì kiệt ngạo, cự tuyệt toàn bộ sự an bài của cha mình.
Cũng bởi sự hổ thẹn trong lòng, Trương Kính An cũng không hạn chế con gái, cho nên, gọi điện thoại hỏi thăm trở thành một hình thức cổ quái.
Dạ... con vừa mới dậy, cha, có chuyện gì không?
A, vậy con đang ở Hoàng gia phải không? Bọn họ nói con tới Hoàng gia, cho nên ta mới gọi điện thoại hỏi một chút, nếu không ở..
Con đang ở Hoàng gia...
Lười biếng trả lời, ngồi xuống giường, hình dáng của đồ vật bây giờ mới trở nên rõ ràng, nàng nói lẩm bẩm:
Buổi chiều hơi mệt, con ở trong phòng bạn nghỉ ngơi một chút... Chuyện gì vậy?
Ta muốn hỏi một chút, con có nhìn thấy Phương Chi Thiên ở đó hay không?
Phương Chi Thiên?
Đưa tay cố bật cái đèn bàn, nàng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, giật rèm cửa sổ, bên ngoài vẫn là ban ngày, khu rừng phía tây, mặt trời chiều đã treo trên đầu núi:
Chẳng phải ông ta 3h40 mới bay tới thành phố Giang Hải hay sao? Tối nay còn tổ chức tiệc rượu bên UBND, sao ông ta có thể sang bên này được..
Không biết, nhưng mà nghe nói hắn thực sự đã tới Hoàng gia... Quên đi, nếu như con không gặp, vậy thì chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, không cần xen vào việc này...
Dù sao con cũng đã dậy, đợi con ra ngoài xem thế nào đã...
Cúp điện thoại, hít một hơi, hình như khí tức của Gia Minh vẫn còn vương trên giường chiếu, nàng ngồi xuống đi tất chân, tìm đôi giày cao gót, mặc quần sau đó đi vào WC.
Mấy phút sau, buộc mái tóc một cách đơn giản, trên khuôn mặt trắng hồng còn vương mấy giọt nước, đeo đôi mắt kính đồi mồi, phủ thêm áo khoác, nàng chỉnh lại quần áo, găng tay, sau đó đi ra ngoài cửa.
Bên kia linh đường, tiếng thì thầm vẫn tiếp tục, trên hành lang vẫn có người đi lại, họ đang nghị luận, cảnh tượng chẳng có gì khác so với trước khi nàng đi ngủ. Nhưng khi đi tới phòng khách, nàng mới hơi ngừng một chút, giơ đồng hồ nhìn một lần nữa.
4h53 phút, bọn họ không phải là đã đi rồi đấy chứ...
Trong đầu hơi nghi hoặc, hai vị lão nhân đối điện đã phát hiện ra nàng, giơ tay lên chào hỏi. Nàng nở một nụ cười trên khuôn mặt thanh lệ, vuốt nếp nhăn ở góc áo, tiến lên đón tiếp:
Bác Cảnh, Thôi lão, vẫn chưa về hay sao.
Bây giờ chưa đi được, tối nay về cũng không sao.
Cảnh lão cười cười, giải thích.
Bây giờ? Làm sao vậy...
Trong đầu hơi có chút nghi hoặc, ánh mắt đảo qua một vòng, bỗng nhiên nàng bị một thân ảnh khác hấp dẫn, tiến lên hai bước, nàng kiễng chân nhìn về... một hướng khác của phòng khách:
A... người này là... Phương Vũ Tư?
Đúng vậy, lúc nãy cô ấy ở bên kia.
Cảnh lão cùng Thôi lão cũng nhìn sang:
Được rồi, nghe nói cô ấy ký hợp đồng quảng cáo với Hoàng gia trong vòng 2 năm, hơn nữa còn chủ động yêu cầu, tôi với Thôi Lão lúc nãy cũng đang nói chuyện này, không biết là nàng biết được tin tức gì đó hay không. Hoàng gia lần này vướng chuyện, lại có được nàng ta, biết đâu chuyển mình không chừng..
Thôi lão gật đầu:
Đúng vậy, sau hôm nay, phỏng chừng sẽ có khá nhiều người nghĩ như vậy, nhưng mà án tử của Hoàng Bỉnh Tường đã tuyên, giống như ván đã đóng thuyền, điều này làm cho ta đoán mãi cũng không ra.
Chuyện dính đáng tới thể chế trong nước, đôi khi nằm ngoài dự đoán của mọi người, đoán không ra cũng là chuyện thường.
Hai tiền bối trong giới kinh doanh trao đổi với nhau, Nhã Hàm trong lòng có chút nghi hoặc, Phương Vũ Tư có một chút quan hệ với Gia Minh, điều này nàng đương nhiên biết, và cũng hiểu Gia Minh không có nhiều hảo cảm với Phương Vũ Tư. Lấy sự từng trải của hai người này, sao lại cho rằng Phương Vũ Tư hợp tác là Hoàng gia có cơ hội chuyển mình. Phương Vũ Tư làm cái gì vậy... A, Phương Chi Thiên...
Nhớ lại vấn đề cha mình hỏi, lúc này nàng mới nhận thấy trọng tâm câu chuyện mà mọi người trong phòng đang nói, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang phía bên kia. Nàng đi tới gần cửa sổ, nhìn thấy trong một cái đình bát giác phía sau hậu viên của Hoàng gia, có bốn người ngồi. Phương Chi Thiên chính là một người trong số đó.
Phương Chi Thiên thực sự đã tới nơi này, đúng là làm cho người khác nghĩ không ra...
Lai lịch của tên Thiên Vũ Chính Tắc cũng đủ dọa người.
Hai vị lão nhân ở sau lưng nói chuyện, dường như đang muốn hỏi ý kiến của Nhã Hàm, dù sao nàng cũng được giáo dục theo chế độ quý tộc, tuy rằng còn trẻ, nhưng ở học viện Thánh Tâm có thể phụ trách công việc chung, ánh mắt, năng lực đương nhiên không tệ.
Nhã Hàm lúc này đang nhìn vào thân ảnh của thiếu niên ngồi trong đình, nhíu mày:
Gia Minh...
Nhã Hàm, cô biết tiểu hài tử kia?
Nghe thấy Nhã Hàm thì thào nói, Thôi lão ở phía sau hỏi.
Ách... A, Gia Minh sao, đúng là có quen, hắn là học sinh của cháu, kỳ thực quan hệ của chúng cháu rất tốt.
Vậy bình thường hắn có chỗ nào không giống người thường không?
Không giống người thường?
Nhã Hàm nhún vai, nói:
Tính cách của hắn không hòa đồng, nhưng mà chỉ cần trở thành bạn bè của hắn, hắn vẫn chơi đùa vui vẻ, rốt cuộc làm sao vậy, hắn thế nào...
Vậy thì kỳ quái, Phương tiên sinh xuống máy bay một cái đã tới nơi này, hơn nữa còn tìm đích danh hắn, người ngồi bên cạnh hắn trò chuyện, chính là Thiên Vũ Chính Tắc, không chỉ rất có giới thành tựu ở trong giới học thuật, mà còn là một trong những người thừa kế của tập đoàn Xuyên Kỳ, lại còn có quan hệ hôn nhân với tập đoàn dệt may Trì Anh, hắn nói là mình quen Gia Minh vì có cùng sở thích là đọc truyện tranh châm biếm. Sau khi bị Phương tiên sinh nhận ra, thân phận của hắn khiến cho mọi người giật nảy mình. Cái tên Cố Gia Minh này... vì sao hắn biết được nhiều đại nhân vật như vậy... Được rồi, nghe nói Phương Vũ Tư cũng nhận được sự trợ giúp của hắn, cho nên mới lần này mới ký hợp đồng với Hoàng gia, có lẽ là báo đáp ân của hắn...
Trong phòng mọi người đều nghị luận như vậy, nhưng mà trọng tâm câu chuyện vẫn là những gì mà Phương Chi Thiên mang tới, kéo theo đó là bao nhiêu suy đoán hoặc nghi hoặc.
Chẳng qua ai ở đây chẳng có công phu tu dưỡng, cho nên không tới bên kia xem mà thôi. Cũng bởi vậy, bốn người ngồi trong tiểu đình kia, càng trở nên thần bí.
Cùng lúc đó, ở một nơi... khác trong phòng khách. Phương Vũ Tư đang nhìn người đại diện của mình cười khổ:
A di (cô), cháu bây giờ mới đột nhiên cảm giác được... hình như cháu không biết lượng sức mình a...
Phương Chi Thiên, Thiên Vũ Chính Tắc, Đông Phương Nhược ngồi trên xe lăn, cộng thêm Gia Minh buồn chán, bốn người ngồi nói chuyện tới 5h10 phút mới kết thúc. Rời khỏi tiểu đình, khi họ tiến vào trong biệt thự, đương nhiên là nhận được những âm thanh chào hỏi.
Bên Hoàng gia đương nhiên muốn giữ Phương Chi Thiên ở lại ăn cơm, nhưng mà buổi tối ở phủ thị chính có tiệc rượu, lời mời này đương nhiên không được chấp nhận.
Thiên Vũ Chính Tắc bị vạch trần thân phận, đương nhiên cũng không dự định ở lại Hoàng gia, về phần Gia Minh, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện với hắn, chủ yếu là bởi vì không biết mở miệng thế nào.
Mắt thấy Gia Minh đi tới, Nhã Hàm đương nhiên tiến lên, chỉ là hắn đã trở thành một trong những tiêu điểm để mọi người nhìn vào, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Gia Minh ở phía sau đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, hắn mỉm cười, nhưng đột nhiên Phương Chi Thiên đã tiến lên:
A, được rồi, vị này chính là Trương gia Nhã Hàm tiểu thư phải không?
Hắn quản lý nhiều công việc như vậy, không biết tại sao lại nhận ra Nhã Hàm.
Phương Chi Thiên tài cao thế lớn, đại đa số mọi người đều có hứng thú với hắn, nhưng đương nhiên, không có ai có khả năng tới bắt chuyện..
Những người có thể nói chuyện với hắn, ngoài đám người chủ nhân Hoàng Bỉnh An, thì Nhã Hàm chính là người tiếp theo được hắn chủ động nói chuyện. Liếc mắt nhìn Gia Minh, Nhã Hàm lễ phép chào. Phương Chi Thiên cũng bắt đầu nói tới chuyện làm ăn.
Là như vậy, nhà máy Trương thị là một trong những nhà máy chế tạo công nghiệp nặng ở trong nước, gần đây có danh tiếng rất tốt, gần đây một số công ty ở Đông Bắc của ta cần một số nhà máy có khả năng chế tạo súng ống, ta cũng biết phương diện này không phải là sở trường của Trương thị, vốn định mấy hôm nữa đăng môn bái phỏng, nhưng hôm nay nếu đã gặp Trương tiểu thư ở đây, cô có thể nói lại với lệnh tôn một chút, đại khái vài ngày sau, ta sẽ qua đó, bảo lệnh tôn chuẩn bị tâm lý... Đương nhiên, phương diện quân sự, nhà nước quản lý tương đối nghiêm khắc, nếu như Trương thị có ý muốn phát triển trong lĩnh vực này, thì các loại thủ tục, khảo hạch, cấp phép sẽ được hướng dẫn. Đương nhiên nếu như Trương thị không muốn, thì cứ suy nghĩ vài ngày, đương nhiên, đây nhất định là một chuyện còn phải bàn bạc nhiều...
Nhà máy dân sự muốn hợp tác với nhà máy quân sự không phải là chuyện đơn giản, nhưng mà tóm lại, tuy rằng có một số hạn chế, nhưng sẽ được nhiều lợi ích, thật là khó có thể quyết định.
Có trùm công nghiệp quân sự Phương Chi Thiên bảo đảm, mặc dù là Nhã Hàm không biết những chuyện làm ăn của gia tộc, nhưng cũng nhận ra, đây là một miếng bánh rụng tới miệng, cho nên lập tức vội vàng đáp ứng.
Sau khi Phương Chi Thiên cùng Nhã Hàm nói chuyện, hắn lại đi vòng quanh phòng một vòng, chừng mấy phút sau, hắn thấy thời gian không còn sớm, cho nên chuẩn bị cáo từ. Tới lúc này, Gia Minh mới cùng Nhã Hàm chạy ra khỏi Hoàng gia, ngồi trên chiếc xe của Nhã Hàm, chuẩn bị tới Thánh Tâm.
Vừa lái xe, trong lòng Nhã Hàm lúc này còn có chút kích động, biểu hiện của Phương Chi Thiên vừa rồi đã ám chỉ cực kỳ rõ ràng, đó là hắn muốn hợp tác với Trương thị.
Mà có nhân vật như Phương Chi Thiên nâng đỡ, chí ít là trong mấy năm sau, Trương thị có thể phát triển thuận buồm xuôi gió mà đặt chân vào lĩnh vực công nghiệp quân sự, cũng đại biểu rằng từ nay về sau, Trương Thị có thể quan hệ với nhiều nhân vật trong chính giới hơn.
Trong hai năm qua, tình hình trong gia tộc không tính là tốt, mình vốn được bồi dưỡng như một người nối nghiệp của Trương gia, nhưng mà mấy năm nay gần đây nàng quan sát người khác nhận thấy, bản thân nàng không có hứng thú trong phương diện này.
Những người có quan hệ thân thích khác, bắt đầu có chủ ý tới vị trí thừa kế, quan hệ của nàng với cha tuy rằng không được tốt lắm, nhưng cha nàng vẫn không buông tha cách nghĩ bắt nàng phải tiếp nhận sự nghiệp gia tộc.
Bởi vậy tới nay, nàng bị rất nhiều người thân ghét, mà bên ban giám đốc công ty cũng lục đục với nhau, một khi mà công ty có cơ hội phát triển, uy tín và địa vị của cha nàng cũng tăng mạnh, người khác sẽ không dám nói mấy lời vô nghĩa kia nữa, không biết sau khi nghe tin, cha mình sẽ vui vẻ tới mức nào đây.
Mà ở trong lòng nàng, tất cả những chuyện này, nàng biết đều là do Gia Minh mang tới, nếu như nói Phương Chi Thiên là người đứng đầu trong giới chính trị và kinh doanh, thì Trương thị chỉ là một thuyền cá nhỏ, nếu như không phải vì Gia Minh thì Trương thị làm sao được hắn coi trọng. Nhưng mà, Gia Minh đâu có nói câu gì, nàng đương nhiên hiểu tính cách của Gia Minh, cho nên chỉ mỉm cười, khoát tay.
Chị đừng nghĩ lung tung, không cần cảm kích em, vừa rồi nói chuyện cơ bản toàn là Thiên Vũ Chính Tắc nói, em cũng không nhắc tới Trương gia, căn bản là không nói, hiển nhiên hắn đã có ý nghĩ trợ giúp Trương gia từ trước khi tới đây.
Chiếc xe ra khỏi con đường nhỏ của biệt thự Hoàng gia, chậm chậm chạy trên đường, Nhã Hàm vừa lái xe, vừa cười vừa nói:
Nhưng khẳng định bởi vì em, chắc chắn là hắn muốn bán cho cá nhân em một cái nhân tình.
Chị tưởng nhân tình dễ bán vậy sao? Hắn sở dĩ lo lắng cho Trương thị, tuyệt đối là bởi vì Trương thị có thực lực hợp tác với hắn, chị cũng không cần nghĩ rằng mình nợ hắn cái gì, huống chi em còn cứu mạng hắn nữa, nếu không có em, hắn đã bị Nguyên Lại Triêu Sang đánh chết rồi.
Nói vậy cũng đúng, ha ha... Chị không cảm ơn em đâu, lão công làm việc cho vợ, chiếm chút tiện nghi cũng là việc nên làm.
Nàng vênh cằm lên, cười xán lạn, sau đó lại nghĩ:
Nhưng mà lần này hắn tìm em làm chuyện gì, có thể nói rõ một chút được không? Từ trước tới giờ em luôn nỗ lực ẩn mình, không biết là có chuyện gì không nữa?
Cũng chẳng có cách nào cả...
Gia Minh ngừng lại một chút, biểu tình trở nên có chút buồn bực:
Vừa mới xuống máy bay, hắn hấp tới tới tìm em, còn chỉ đích danh, lại còn ra giữa đình ngồi cho mọi người cùng thấy. Phương Chi Thiên... thực ra hắn muốn làm cho mọi người cùng để ý.
Nhã Hàm nhíu mày:
Vì sao?
Chuyện của chị kéo theo Hứa Mặc, Hứa Mặc lại là bạn thân của Ứng Tử Phong, em làm lá chắn cho Đông Phương Uyển, lại làm cho Lôi Khánh ghen ghét, việc này, vốn là chuyện mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh có thể khống chế. Nhưng vấn đề ở chỗ, trong tiệc rượu hai ngày trước, Ứng Tử Phong xảy ra chuyện...
Hắn nhìn Nhã Hàm, bĩu môi:
Vốn cũng chẳng tính là đại sự gì, tuy rằng có chết một số người, Ứng Tử Phong cũng bị đánh ngất xỉu, nhưng ba người chết kia lại là Dị năng giả, chuyện này đã liên lụy tới Viêm Hoàng Giác Tỉnh, đồng thời còn liên lụy tới anh trai của Ứng Tử Phong là Ứng Tử Lam, hắn lo lắng em trai mình sẽ xảy ra chuyện đã quyết định tới Giang Hải, người này đã là một trong những người thuộc biên chế trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nếu như hắn làm lung tung, Viêm Hoàng Giác Tỉnh sẽ xảy ra mâu thuẫn nội bộ, khó mà giải quyết được.
Cho nên, mục đích của hắn tới đây, chỉ là dùng quyền lực làm kỹ xảo một chút.
Gia Minh cười cười:
Ứng Tử Lam gần đây rất cao ngạo, đối với em trai rất quan tâm. Phương Chi Thiên lại là người quá mẫn cảm, sợ rằng xảy ra chuyện gì lung tung lại ảnh hưởng tới em, cho nên trực tiếp tới mời Giản Tố Ngôn xuất thủ, gia đình Ứng Hải Sinh không thể coi như bọn xã hội đen, côn đồ được. Bọn họ mà xảy ra chuyện không may, thì có thể làm cho Trung Quốc rung chuyển. Mà hành động lần này của hắn, không riêng gì Ứng Tử Lam, lại còn có cả Ứng Tử Phong. Lôi Khánh lại muốn xuất thủ với em, ai.. trên cơ bản họ là những người
biết thu liễm
... Thôi cứ xem thế nào đã, chẳng qua hắn cũng chỉ tới đây một chuyến ngồi nửa giờ, trên cơ bản là hắn có khả năng miễn trừ những tai họa ngầm.
Nhã Hàm suy nghĩ một chút:
Vậy em tính sao với Hoàng gia bây giờ, bọn họ hỏi em với Phương Chi Thiên có quan hệ gì, cùng Thiên Vũ Chính Tắc có quan hệ gì, em giải thích thế nào đây.
A, chuyện này thật ra không sao.
Vậy... những chuyện khác? Thí dụ như Bùi La Gia...
Bùi La Gia nếu biết thì sẽ càng thêm chú ý tới em, đây là vấn đề lớn nhất...
Gia Minh thôi không tươi cười, khe khẽ thở dài, đợi cho hắn phát giác Nhã Hàm lo lắng nhìn sang, mới lại nhìn gương mặt nàng cười, khiến cho nàng phải nhìn về phía trước:
Yên tâm, không có chuyện gì, lái xe cho tốt đi, cô bé ngốc... Em thở dài chẳng qua là cảm thấy đầu óc mình không tốt đấy thôi, nếu có sự thông minh như Kelly Denime thì tốt rồi... Chị tính xem, lần này hắn xuất hiện, đầu tiên là giải quyết những tai họa ngầm có thể bạo phát trong tổ chức, sau đó tăng cường sự tồn tại của em, nhưng tác dụng không nhiều, bởi vì... trước đây Bùi La Gia đã nhận ra em với Giản Tố Ngôn có quan hệ, nhưng mặc kệ thế nào, để cho bọn họ biết điều này cũng tốt. Nếu như Bùi La Gia động thủ với em, Giản Tố Ngôn cũng sẽ ra tay với Bùi La Gia. Phương Chi Thiên chẳng cần làm gì mà lại có thể có được cục diện tốt nhất, chính trị gia a, hắn là chính trị gia đấy, bị hắn tính kế mà lại không thể nào nổi giận... Phỏng chừng chuyện của Trương gia cũng chỉ là sự áy náy của hắn mà thôi, cho nên không cần để ý, có tiện nghi gì cứ liều mạng chiếm lấy là được rồi.
Trong miệng thì than thở, nhưng mà hắn đúng là rất sùng bái những người có đầu óc kiểu này, hắn nói thêm vài câu nữa, làm cho Nhã Hàm không hề lo lắng, mới cười duỗi lưng:
Nhưng mà, em cũng có ưu thế của mình, mặc kệ bọn họ thông minh thế nào...
Hắn nhún vai.
... Chí ít em cũng có thể giết hắn.