Chương 435: Bắt Cóc
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3312 chữ
- 2020-05-09 05:42:44
Số từ: 3302
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
"Phù phù" một tiếng, Phương Vũ Tư mặc áo tắm, giống như mỹ nhân ngư nhảy xuống nước, nàng quay đầu lại nhìn một cái, thấy Gia Minh đang ngồi ở trong phòng khách xem video.
Nhớ tới chuyện cách đây không lâu, trong lòng của nàng liền có chút nghi hoặc, ngày hè khí trời nóng bức, lúc nãy nàng thấy hắn ngồi trước bể bơi nửa ngày, đột nhiên hắn để cả quần áo nhảy vào bể bơi.
Nàng còn tưởng rằng người này đột nhiên có hứng thú bơi lội, trong lòng muốn làm quan hệ giữa hắn và mình tốt hơn một chút, nên chạy về phòng thay áo tắm.
Ai ngờ sau đó mấy phút, nàng thấy ở khu nước sâu, nam nhân kia cứ đứng ở dưới đáy, không nhúc nhích chút gì giống như là chết đuối.
Nàng ở trên bờ nhìn một phút đồng hồ, cuối cùng hô lớn cứu người, rồi nhảy xuống, đợi khi kéo được hắn lên bờ, định hô hấp nhân tạo cho đối phương.
Nàng đã thấy đối phương thở phù, hai mắt mở ra, hỏi nàng:
"Cô muốn làm gì?"
Trông hắn giống như là đang ngủ bị người khác quấy rầy vậy.
Sau đó hắn đi vào xem video, đây là một bộ phim do nàng làm diễn viên chính, nàng nhớ là trong đó có một cô gái để hở nửa mình, chỉ nói hai câu:
"Ngươi không nên tới!"
"Ngươi chiếm được thể xác của ta, nhưng không chiếm được trái tim ta."
Thật khờ, cô gái kia bị hiếp và giết chết...
Trong lòng của nàng khó chịu, từ bể bơi bên này bơi tới bên kia, hít sâu một hơi lặn xuống bên dưới, khoảng chừng gần 1 phút nàng đã không chịu được nữa phải nổi lên, nào ngờ còn uống luôn mấy hớp nước, cái bụng hơi trướng lên.
Nàng nhìn bóng người đang ngồi trong phòng khách, lại càng thêm bất đắc dĩ.
Sáng sớm hôm nay, người đại diện của cô gọi điện bảo tới Giang Hải chuẩn bị biểu diễn, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng đi tới cục cảnh sát, ngoại trừ vệ sĩ, trong biệt thự này chỉ còn lại nàng với Gia Minh.
Đối với nàng mà nói, đây thực sự là quyết định khó khăn, sáng nay có mấy người quen gọi điện thoại, bao gồm cả Đường Lực, vẫn khuyên nàng rời khỏi Hồng Kông là tốt nhất.
Mân Chiến chết ở bên trong, hiện giờ tình hình không rõ, không biết là tên Mân Côn có điên lên hay không.
Nàng nghĩ như vậy thì trở lại trong phòng khách, Gia Minh đã thay một bộ phim khác, đây là bộ phim năm ngoái Phương Vũ Tư đóng, cũng là vai nữ chính, hành động rất tốt, có được mấy người khen.
Phương Vũ Tư cũng tương đối thỏa mãn với bộ phim này, nhưng mà Gia Minh nhìn thì hình như có gì đó không đúng, hắn nhìn vào màn hình cau mày, không nói lời nào, nhưng hình như có ý bất mãn.
"Làm sao vậy, bộ phim này không hấp dẫn hay sao?"
"Không đúng lắm... Năm 2003..."
Đây là câu nói thứ 3 hôm nay hắn nói, nếu như Mục Thanh Thanh thấy, có thể sẽ vô cùng giật mình.
Gia Minh lại chọn một cái đĩa khác, bỏ vào trong đầu đĩa.
Phương Vũ Tư có chút nghi ngờ nhìn cái đĩa kia nói:
"Có gì không đúng..."
Hai người nói chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây, hơn nửa buổi sáng Gia Minh đều không ngừng đổi đĩa xem phim.
Buổi chiều cũng như vậy, nhưng có Phương Vũ Tư ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nàng giới thiệu cho hắn một số bộ phim, thí dụ như người này nàng quen, lại còn hợp tác với nhau trong quá khứ.
Tới tầm khoảng 3h chiều, Gia Minh ngẩng đầu:
"Linh Tĩnh... Diệp Linh Tĩnh... Là ai vậy..."
Phương Vũ Tư ngẩn người:
"Cậu thực sự quên rồi?"
"Tôi nhớ... Đại khái là nhớ..."
Gia Minh đứng lên, thấp giọng nói một câu, sau đó lấy tay vuốt đầu.
"Thế nhưng... có chút loạn..."
Hắn nói xong câu đó, xoay người đi lên lầu, Phương Vũ Tư vội vàng đuổi theo.
Bốn giờ chiều, trong Cục cảnh sát. Tổ trọng án.
"Bắt đầu rồi..."
Dính tấm hình Mân Côn lên bảng, Mộc Tra lui ra phía sau một bước, thì thào tự nói.
Một giờ trước, Đại Phi rời khỏi nhà bị người ta chém bị thương, tuy rằng có người bên cạnh liều mạng bảo hộ không chết, nhưng cũng là hành động nổ súng báo hiệu các hành động công khai trả thù của Mân Côn. Sau đó một thời gian, 7 địa bàn của bên Đại Phi đã bị đánh tan.
Các tổ viên của tổ trọng án đã được điều động, định mời Mân Côn về Cục uống trà.
Nhưng mà 5 phút trước họ báo về, ở trụ sở của Hòa Nghĩa Thắng và nhà của Mân Côn đều không có ai.
"Trốn... định làm lớn chuyện à... Mày đúng là không muốn đi lại giang hồ nữa rồi..."
Mộc Tra cười cười, cầm lấy điện thoại trên bàn chuẩn bị quay số thì có tiếng đập cửa vang lên, sau khi mời vào, hắn thấy Mục Thanh Thanh đi vào.
"Đội trưởng Mục, có chuyện gì sao?"
"Đúng, tôi nghe nói chúng ta không tìm được Mân Côn, hơn nữa đêm qua hắn đã uy hiếp Phương tiểu thư, tôi cho rằng... chúng ta có nên phái người bảo vệ Phương tiểu thư hay không."
"Tôi cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng mà... Phương Vũ Tư cũng có những mối quan hệ của riêng mình..."
Mộc Tra buông điện thoại, cười cười:
"Cô cũng biết, giới văn nghệ sĩ thường có những thế lực hắc đạo đứng sau, cô ấy từ trước tới nay chưa từng yêu cầu chúng ta bảo vệ, đại khái là cho rằng mình đã có sắp xếp, hơn nữa nghe Tiểu Bàn nói Phương tiểu thư sáng nay chuẩn bị rời đi, tại sao bây giờ lại cần bảo vệ?"
"Bởi vì một chuyện mà cô ấy quyết định mấy hôm sau mới đi, tuy rằng cô ta cũng có mời vệ sĩ, thế nhưng..."
Mục Thanh Thanh lắc đầu, Phương Vũ Tư mời bốn gã vệ sĩ có thực lực, nhưng nếu như Mân Côn thực sự muốn xuất thủ, 4 tên vệ sĩ kia chẳng làm gì được.
Mộc Tra suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ an bài, nhưng mà... cô quen với Phương tiểu thư, tốt nhất cô nên gọi điện thông báo trước một chút, cho dù cô ta muốn gọi người bảo vệ, hay muốn chúng ta bảo vệ, thì quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân, đương nhiên chúng ta không hi vọng đôi bên có sự xung đột gì cả, cô hiểu chưa."
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hiện nay chưa có căn cứ xác định Mân Côn sẽ ra tay với một nhân vật có ảnh hưởng như Phương Vũ Tư, nếu quả thật cần phải bảo vệ, lấy năng lực của Phương Vũ Tư còn tốt hơn so với cảnh sát bọn họ.
Mục Thanh Thanh cũng hiểu, cười gật đầu, thầm nghĩ thanh tra Mộc này đúng là một người dễ nói chuyện, mới đầu còn tưởng hắn vô cùng nghiêm túc.
Đang nghĩ như vậy thì điện thoại bên người vang lên, chính là Phương Vũ Tư đang gọi.
Vừa mới nhận cuộc gọi thì âm thanh lo lắng từ bên kia đã truyền tới:
"Chị Thanh, Gia Minh... Gia Minh hắn lại bị bệnh, tôi đang chuẩn bị đưa hắn tới bệnh viện, có chuyện gì... không cần phải lo..."
Nửa giờ trước, trong khu biệt thự Thái Bình Sơn.
"... Dù sao thì cô ấy cũng không có nhiều người tới, ở Viên cũng có chút danh tiếng, nhung mà cậu muốn tra ngay lập tức, thì cũng chỉ kiếm được bức ảnh trên mạng thôi, đây là ảnh năm 2002 cô ấy chính thức biểu diễn trong nhà hát..."
Đây là một trang mạng tiếng anh, trong trang web có một bức hình của Diệp Linh Tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong bầu trời xanh thẳm đánh đàn dương cầm, không khí giống như đượm sự u buồn.
Nói tới Linh Tĩnh, Gia Minh lập tức lên lầu mở máy tính tìm kiếm, dường như muốn thông qua những tư liệu này tiến hành chỉnh lý tin tức trong đầu.
Phương Vũ Tư ở bên cạnh xem, đương nhiên cũng tiện mồm giới thiệu, trước đây khi nàng điều tra tin tức của Gia Minh có tìm hiểu tình hình của Linh Tĩnh khi ở Viên.
Hiện giờ nói lại, hai người nói chuyện khoảng hơn 10 phút, nàng mới hiện Gia Minh có gì đó không đúng.
Hắn ngồi im nhìn trang mạng, không nói gì, dần dần mạch máu trên trán nổi lên, Phương Vũ Tư nhìn trán hắn trông giống như có những con giun đang bò loằng ngoằng, hai tay của hắn đặt ở trên đầu gối, cắn chặt răng, toàn thân khẽ run, mồ hôi toát ra như mưa.
Phương Vũ Tư lắp bắp nhìn hắn, sau đó nhanh chóng xoay người, bò lên giường, cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm số của bệnh viện.
Trước đây nàng cũng nghe Mục Thanh Thanh nói về tình hình bệnh tật của Gia Minh, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy tình cảnh như vậy, nàng vô cùng hoảng sợ.
Đợi khi xe cứu thương tới, nàng tắt máy vi tính, cầm khăn mặt lau mồ hôi cho Gia Minh, sau đó lại vội vã gọi điện thoại cho Mục Thanh Thanh.
Nhưng mà, bệnh tới nhanh chúng đi nhanh, mấy phút sau khi xe cứu thương đến cửa, trên trán Gia Minh đã trở lại bình thường, mồ hôi vẫn còn nhưng mà đã ít hơn trước nhiều, không có dọa người như lúc đầu.
Nàng đỡ Gia Minh lên xe cứu thương, nói với vệ sĩ bảo họ lấy xe lái theo sau, hai gã bác sĩ vội vội vàng vàng kiểm tra đơn giản cho Gia Minh, hỏi Gia Minh nhưng hắn lại không trả lời.
Phương Vũ Tư ở bên cạnh giải thích:
"Trong đầu hắn có bệnh, cũng không biết là vấn đề gì, nhưng mà hắn không nói gì cả, có đôi khi sẽ nói, nhưng phải tùy tình hình..."
Cứ như vậy, xe cứu thương lao nhanh về phía trước, khi đi qua con đường cua cách biệt thự vài trăm mét, nàng quay đầu nhìn lại, thấy vệ sĩ đang lái xe ra khỏi cổng.
Đột nhiên có một... chiếc xe thể thao khác lao tới, chặn luôn tầm hình của nàng, không biết vì sao, trong lòng của nàng bỗng nhiên trầm xuống.
Mấy giây sau đó, dự cảm đã chính xác, một chiếc Toyota màu đen lao tới, chặn trước mặt chiếc xe cứu thương, một chiếc xe khác dùng tốc độ không kém áp sát phía sau.
Đám bác sĩ nhìn nhau nghi hoặc, Phương Vũ Tư bằng nhanh tốc độ nhanh nhất rút điện thoại, khi đang bấm số thì cửa sau đã bị mở ra, mấy tên trùm đầu bằng khăn đen cầm súng lao tới, đầu điên là đoạt điện thoại của nàng, đập nó thành một đống linh kiện.
Người trên xe cứu thương bị đánh ngất xỉu, Phương Vũ Tư và Gia Minh bị đẩy lên hai chiếc xe khác nhau, sau đó, lai đi thật nhanh.
Mấy phút sau, Mục Thanh Thanh nhận được điện thoại do vệ sĩ của Phương Vũ Tư gọi tới...
Hai chiếc xe lúc này đang lao đi trên đường với tốc độ không kém gì tên lửa.
Lao vòng vèo qua không biết bao nhiêu con đường, tới tầm 4h30 chiều, mặt trời chói chang đã hiện luôn ở đầu xe, hơn nữa con đường bọn họ đang đi vô cùng hẻo lánh, hình như là gần biển.
Dòng xe cộ trên đường không coi là nhiều, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe sang trọng lao qua, nhìn từ xa cũng có thể thấy cảnh tượng phồn hoa của càng Victoria, không bao lâu sau đó, họ đã nhìn thấy một vài du thuyền xuất hiện trên mặt biển.
Nhưng giờ này khắc này, cho dù là những tên bắt cóc hay con tin, đều không có tâm trạng thưởng thức những cảnh này.
Phương Vũ Tư bị ép ngồi trong một chiếc xe, nàng mặt trang phục hè khá mát mẻ, làn da trên cổ đã có chỗ rách, thân hình nàng run rẩy, không dám nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai nam nhân bên cạnh.
Phương Vũ Tư thấy bọn họ không nói lời nào, nghiễm nhiên thờ ơ với cả dung mạo của nàng, nhưng mà hai cái tay ở sau lưng họ lại không như vậy, nàng sợ tới mức muốn khóc, nhưng mà trong lòng đang suy nghĩ xem có cách gì để cứu mình không.
Gia Minh bị hai bên ngồi bên cạnh ép chặt trong chiếc xe đang chạy phía trước, một cái chủy thủ được đặt ở trên cổ hắn, đương nhiên là không bị ai sờ tới sờ lui gì cả, nhưng mà tình hình thì không được khá cho lắm.
Trong xe có 5 người, điều hòa không đủ mát, Gia Minh ngồi im lặng, mồ hôi vẫn xuất hiện trên trán, ở trong mắt người khác, họ coi đây là một biểu hiện của sợ hãi
"Tưởng mày trấn tĩnh, ai ngờ bị dọa tới mức này... Mày không được ra mồ hôi nữa, nếu không tao giết mày!"
Người nói là người ngồi ở vị trí phó lái, nửa câu đầu hắn nói bằng tiếng Anh, nửa câu sau nói bằng tiếng Trung không lưu loát cho lắm.
Hắn quay đầu, giơ khẩu súng dí vào trán của Gia Minh vài cái, lại đẩy chủy thủ bên cổ hắn, ý nói là lúc nào cũng có thể cắt đứt hầu, nhưng mà thực tế lại chẳng có vết máu nào cả, điều này đã chứng minh được công lực của người cầm đao.
Gia Minh bị đẩy vài cái, mồ hôi trên trán ngừng lại, đám người xung quanh nở nụ cười, nhìn về phía chiếc xe ở sau.
"Mấy tên Ted kia đúng là chiếm được tiện nghi, đại mỹ nữ bị bọn họ bắt được..."
"Tiểu tử kia đúng là không có mắt, đáng nhẽ phải nhìn trúng mỹ nữ trước mới đúng..."
"Phương Vũ Tư... Tao nhìn thấy nàng trên tivi lâu rồi, đợi lát nữa về để tao xem tao sửa nàng thế nào..."
Bốn người trong xe không coi Gia Minh ra gì, nhất tề nở nụ cười, những người này hoặc là nói tiếng Anh, hoặc là tiếng Thái Lan, tiếng Trung không chuẩn lắm.
Mấy phút sau, Gia Minh hít một hơi thật dài, sau đó lại thở ra, nhưng nếu như nhìn kỹ mồ hôi trên trán vẫn tuôn ra:
"Mày muốn chết à!"
Gia Minh vẫn đặt hai tay ở trên đầu gối, ánh mắt nhìn về đám xe cộ đang chạy ở trước mặt, sau một lát, hắn mở miệng:
"Chúng mày... tưởng xã hội đen là hay lắm à..."
Hắn nói câu này làm cho bốn người trong xe đều nhìn lại, tên ngồi ở vị trí phó lái giơ súng, giống như là muốn đánh người.
Gia Minh nhìn tất cả nhưng vẫn, thờ ơ, ánh mắt bất biến, sau đó mấy giây hắn nói một cách không đầu không đuôi:
"Như vậy sẽ chết..."
"Có mẹ mày chết ấy!"
Tên ngồi ở vị trí phó lái vung súng, đập mạnh vào đầu của Gia Minh, hai người bên cạnh đều nhìn hắn với ánh mắt chán nản, cũng muốn ra tay, thế nhưng nếu như bị người khác giành mất đành thôi vậy.
Bị người ta đánh vào đầu khẳng định là không chết, chỉ chảy chút máu mà thôi...
Trong chiếc xe chạy phía sau khoảng hơn chục mét, Phương Vũ Tư dùng vẻ mặt cầu xin, run giọng nói:
"Các ngươi... Các ngươi là ai..."
Nàng chưa nói xong đã cảm nhận được mũi dao nhích một cái, nàng sợ tới sắp khóc.
Sau một khắc, một... cảnh tượng xảy ra làm cho nàng thay đổi tâm tình, cánh cửa xe bên phải của chiếc xe chạy trước đột nhiên bắn tung ra, vô số mảnh kính theo không trung bắn tới, phản xạ ánh mặt trời chói mắt.
Con đường không tính là rộng, trước sau cũng không có xe cộ đi tới, hai chiếc xe thoáng giảm tốc độ, 5 người bên trong xe nhìn rõ cảnh tượng đang xảy ra, ánh sáng chỉ xuất hiện một chớp mắt, sau đó biến mất, chiếc xe đang đi phía trước chấn động một cái.
Chấn động này giống như là động đất, chiếc xe kia giống như bị một cái búa nện cho nứt ra, mọi người thường chứng kiến cảnh này trong tivi, nhưng mà không bao giờ ác liệt như thực tế, bốn cánh cửa của chiếc xe kia cũng bị đá tung ra.
Một bóng người màu đen theo cánh cửa bên trái bay ra ngoài, đập thẳng vào vách núi lăn xuống, cộng với cảnh tượng cánh cửa xe bị bật tung, trông nó thật hoành tráng.
Sau đó, cái cửa sau phía bên phải của chiếc xe kia bị một cước đá bay, cánh cửa cao bay cao hơn 3m rồi rơi xuống, có một người theo đó nhảy ra ngoài.
Đã tham gia một số bộ phim, ít nhiều gì Phương Vũ Tư cũng được chứng kiến một số cảnh tượng kiểu này, nhưng lúc đó người ta chỉ lộn một cái rồi bò dậy, vậy mà cảnh tượng trước mắt không giống một chút nào.
Ánh mặt trời chói mắt, nàng không thấy rõ người nhảy ra là ai, nhưng mà khi bóng đen kia chưa rơi xuống, hắn đã xoay người đứng trên mặt đất.
Chỉ là chiếc xe kia vẫn chạy theo quán tính, nên đối phương đã lao vút đuổi theo, cảnh tượng này giống như là một người chê tốc độ xe quá chậm.
Một lát sau, Phương Vũ Tư đã nhìn thấy bóng người đó.
Chiếc xe đụng vào người hắn, Phương Vũ Tư chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng như lúc này, hắn giơ hai tay lên, đè xuống dưới.
Ánh mặt trời chói mắt, bầu trời nhộn nhạo, hải âu tung cánh bay trên mặt biển, xa xa có mấy chiếc du thuyền đang chạy qua.
Chiếc xe Toyota kia bốc khói đen mà không di chuyển được nửa bước, nó lao vào lan can ở trên đường, sau đó bay cao lên không trung.
Gia Minh lúc này chỉ cách đầu xe của Phương Vũ Tư khoảng một mét, hai tay của hắn vẫn còn tì vào đầu xe.
Ầm---
"A ---- "
Một lực lượng cực lớn truyền vào, Phương Vũ Tư thét lên chói tai, chiếc xe của nàng chúi đầu xuống đất, mũi xe tiếp xúc luôn với mặt đường, những tia lửa bắn khắp không giang, đuôi xe bềnh lên.
Trán Phương Vũ Tư và thành xe tiếp xúc thân mật với nhau…