Chương 93: Hóa ra mọi người đều quen nhau



Anh không biết thôi, hồi bé đầm cỏ lau to gấp đôi bây giờ, ở trong còn có vịt hoang nữa. Lúc chúng đẻ trứng, bọn em sẽ đi nhặt, còn so ai nhặt nhi8ều nữa cơ. Mùa thu, cỏ lau sẽ nở hoa, gió thổi qua giống như tuyết rơi vậy, rất đẹp!
Nhắc tới đầm cỏ lau, trên khuôn mặt người thiếu niên ánh lên3 nét hạnh phúc, tựa như được trở lại với vẻ ngây thơ năm ấy,
Hơn nữa, đầm cỏ lau mọc rất cao là nơi ẩn trốn tốt nhất. Hồi còn bé, khi làm sai điề9u gì mà sợ bị cha mẹ đánh, em đều chạy tới đây.



Nhìn dáng vẻ này của em, chắc là phải chạy ra đây nhiều lắm.
Anh đẹp trai cũng bị nụ cư6ời trên gương mặt của thiếu niên làm vui lây, khóe miệng hơi nhếch lên, thậm chí còn xoa mái tóc bị gió thổi cho rối bù xù của thiếu niên,
Nào, c5ho em một cơ hội, kể những chuyện xấu hổ ngày xưa của em đi! Anh đây sẽ không cười đâu.


Ah... Chuyện đó ạ... là như thế này...
Cũng may là hai người không gặp nhau trực tiếp, nếu không Đỗ Du Lâm đã thất thố rồi. Cậu ta cuống cuồng lấy một cái cớ,
Tôi cũng đâu có biết đâu, chuyện này không phải do tôi làm, máy ghi âm của công ty tôi là đồ dùng chung, cho nên... Anh thấy đấy...


Phóng viên Đỗ, với tài ăn nói này của cậu thì có vẻ không thích hợp với nghề phóng viên thì phải. Có cần tôi khiến lời nói dối của cậu càng thêm trọn vẹn không?
Trình Chinh sắp bị Đỗ Du Lâm làm cho bực đến bật cười. Còn chưa thống nhất lời khai man hẳn hoi đã dám phát tán đoạn ghi âm ra ngoài, gan cũng lớn đấy.
Cậu thật sự nghĩ là tôi không dám làm gì cậu à?


Tổng Giám đốc Trình, tôi nói. Tôi chỉ là một tên tay sai thôi. Đều tại lúc đầu tôi bị ma xui quỷ khiến, để bảo vệ công việc này nên mới giao đoạn ghi âm cho chủ biên. Tôi biết tôi sai rồi, tôi đã biết sai rồi! Tôi có thể từ chức nhưng sau này tôi vẫn muốn sống, anh có thể đừng đuổi cùng giết tận được không? Tôi cầu xin anh đó!
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Đỗ Du Lâm đã sụp đổ. Hai tay nắm chặt lấy điện thoại, cậu ta nghẹn ngào cầu khẩn.

Tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng chính cậu lại không muốn đi đường ngay.
Trình Chinh thấy Đỗ Du Lâm khóc lóc cầu xin thì cảm thấy bối rối thay.
Thế này đi, cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ không truy cứu nữa.


À à, là Tổng Giám đốc Trình ạ, tôi không nghe ra là giọng anh, thật ngại quá!
Đỗ Du Lâm vừa nghe thấy hai chữ
Trình Chinh
, lập tức thấy căng thẳng, nếu không phải trước đó Lý Minh Vũ đã cam đoan là sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì thì cậu đã sợ tè ra quần luôn rồi.
Có chuyện gì vậy ạ?


Xem ra Phóng viên Đỗ là người hay quên nhỉ, vậy để tôi nhắc lại cho cậu nhớ nhé.
Nếu không phải vì cách một cái điện thoại thì Trình Chinh cũng không dám đảm bảo là giờ Đỗ Du Lâm có còn nguyên vẹn mà ngồi đó được không nữa.
Khi đó có phải Phóng viên Đỗ đã thu âm những thứ không nên thu âm không nhỉ? Lúc đó chẳng phải cậu đã đồng ý với tôi rằng sẽ không tiết lộ ra ngoài rồi sao? Vậy bây giờ đoạn ghi âm trên Weibo là như thế nào vậy?


Không ngờ lại được anh nhận ra, quả là vinh hạnh. Ngưỡng mộ Ảnh đế Hạ đã lâu, thật vui khi gặp được anh.
Bởi vì Tô Thụy suốt ngày nhắc tới Hạ Thư bên tai, nên bây giờ Trương Nhất Phàm có thể nói ra làu làu lý lịch trích ngang của ảnh đế,
Hóa ra em gái anh đã quen bạn tôi từ trước.


Oa, anh thật là đạo diễn thiên tài Trương Nhất Phàm sao? Hôm nay tôi quá may mắn rồi.
Không ngờ rằng anh đẹp trai đứng bên cạnh lại là đạo diễn quốc tế nổi tiếng, Tiểu Mạt suýt nhảy dựng lên, kích động nói,
Hai người là khách du lịch? Nếu như hai người không chê thì có thể để Hạ Thư mời mọi người một bữa cơm không? Anh ấy là ông chủ của làng du lịch này đấy.

SỢ TÈ CẢ RA QUẦN

Alo, cho hỏi anh có phải là Đỗ Du Lâm không?
Đỗ Du Lâm vừa được nhận vào làm chính thức. Lâu lắm rồi tâm trạng cậu mới vui như vậy, dù có số lạ gọi đến cũng không mấy để ý, không biết là sắp có tại họa ập tới.

Tiểu Mạt vô lương tâm! Cô không biết là tôi đi lại không tiện sao?
Hạ Thư tận mắt chứng kiến cả quá trình Tiểu Mạt hùng hục lao tới ôm chầm lấy một người đàn ông khác, cảm thấy trái tim của mình như bị đâm vô số nhát dao. Vì một người đàn ông mà ném mình ở ven đường, cô nàng này đúng là có tình có nghĩa quá đi! Hạ Thư bực bội đuổi theo, không nhịn được mà phàn nàn.

Anh là Hạ Thư?
Thiếu niên bị Hạ Thư đang đuổi tới thu hút. Thậm chí cậu ta còn không tin vào mắt mình,
Anh là Ảnh đế Hạ đúng không? Anh bị thương thật à? Có nghiêm trọng không?


Không! Không có! Sao tôi dám chứ, cho dù anh có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám. Nhưng mà chuyện này, thật sự là...
Đỗ Du Lâm biết rằng tòa soạn sẽ không đuổi mình, nhưng khi đối mặt với Trình Chinh, cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Nếu không phải sợ sau này sống không yên thì thật sự cậu ta chỉ muốn tắt máy luôn thôi.

Được rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa. Nói! Là ai đã sai cậu làm như vậy. Đừng ngụy biện, bản thân cậu cũng không có cái gan lớn thế đâu. Còn nữa, đừng có giở trò mèo với tôi, chỉ cần tôi muốn thì việc dồn cậu đến đường cùng là chuyện quá dễ dàng. Đương nhiên, ngược lại, tôi cũng có thể khiến cậu có một tiền đồ rực rỡ. Cậu hãy nghĩ cho kỹ đi, tôi không ép.
Trình Chinh thấy mình đang lãng phí thời gian để nói chuyện với Đỗ Du Lâm. Hắn dứt khoát nói rõ luôn mục đích của mình.

Đã xảy ra chuyện gì, cậu nói đi xem nào!
Chủ biên bị Đỗ Du Lâm làm cho sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Thấy cậu ta mãi không chịu nói, gã không nhịn được mà mở lời.

Trình Chinh vừa mới gọi điện thoại cho em, nói là muốn em chịu trách nhiệm với hành động của mình. Em sợ anh ta nhắm vào mình lắm. Làm thế nào bây giờ, anh phải giúp em. Đoạn ghi âm kia là do chính em thu âm được đó.
Đỗ Du Lâm nói theo lời dặn của Trình Chinh với sự thành khẩn, đến cuối cũng không quên nhắc chủ biên về công lao của mình.

Đỗ... Du Lâm, sao cậu vào mà không gõ cửa?
Chủ biên vừa định nổi cáu nhưng lại nhớ tới chuyện Đỗ Du Lâm đã giúp mình tiếp cận được người đó, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức biến mất. Gã tươi cười, nhìn cậu thanh niên với sắc mặt trắng bệch trước mắt một cách hiền hòa:
Có chuyện gì à? Trông sắc mặt cậu không tốt lắm. Ngủ không ngon sao?


Chủ biên,... có chuyện rồi, anh phải cứu em với. Nếu anh không cứu... thì em sẽ chết mất!
Đỗ Du Lâm căn bản không để ý tới câu thăm hỏi của chủ biên, nói như sắp khóc tới nơi.

Nào có chuyện xấu hổ gì chứ. Hồi bé em ngoan lắm, trông hơi bị đáng yêu, hơn nữa còn học giỏi, không chỉ có người lớn trong nhà thương mà tới hàng xóm cũng cưng em!
Thiếu niên khinh thường hừ một tiếng, kiêu ngạo nhìn anh đẹp trai,
Mà anh đấy, đạo diễn được người ta khen là thiên tài, hồi nhỏ đã trải qua những chuyện gì, liệu em có cơ hội được nghe đại thần chia sẻ xíu xiu không?


Ha ha, có gì mà trải qua chứ, chỉ là chỉ số thông minh cao hơn em mấy trăm thôi. Khi em còn đang nghịch bùn, anh đã bắt đầu tập quay phim ngắn rồi.
Không ngờ anh đẹp trai lại nở nụ cười yêu nghiệt với thiếu niên,
Đương nhiên là em đừng có tự ti, dù sao thì người với người không ai giống ai. Hoặc em cũng có thể nghĩ, bọn anh cũng từng ước ao có một tuổi thơ tràn đầy vui vẻ như em vậy.


Ha ha, nói thật, em chẳng thấy anh ao ước tuổi thơ như em một tí nào. Em e rằng, cái anh muốn nói là bọn em ấu trĩ phải không?
Thoạt nhìn thiếu niên có vẻ ngốc nghếch, nhưng cậu cũng đâu thể tự nhận cái danh hiệu này được,
Quên đi, dù sao thì chúng ta cũng không giống nhau. Cần gì phải xoắn xuýt nhiều vậy chứ?


Ầy...


Làng du lịch này là do Ảnh đế Hạ mở à? Vừa rồi tôi còn mới nói với Đạo diễn Trương là phong cảnh nơi này đẹp quá, nhất là đầm cỏ lau này, giống y như cảnh trước cửa nhà tôi khi còn bé!
Là fan trung thành của Hạ Thư, bây giờ Tô Thụy thấy đầm cỏ lau trước mắt vô cùng đáng yêu. Cậu ta quên phắt luôn chuyện đầm cỏ lau trước cửa nhà mình bị cải tạo để xây làng du lịch. Trương Nhất Phàm không chịu nổi, liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Đâu có, nhắc tới đầm cỏ lau, hồi đó Tiểu Mạt ầm ĩ với tôi rõ lâu, nói là tôi phá mất đầm cỏ lau trong trí nhớ của cô ấy. Nhưng do quy hoạch tổng thể, Tiều Mạt đành phải nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích. Để bồi thường cho Tiểu Mạt, tôi mới tạo ra đầm cỏ lau này, có điều so với diện tích hồi trước thì hơi nhỏ hơn một chút.
Thấy Tô Thụy khích lệ, Hạ Thư ngại ngùng sờ mũi,
Nếu như hai cậu không chê thì ăn cơm trưa cùng tôi đi?


Cô gái, xin hỏi cô có chuyện gì không? Đừng vồ vập như thế, có chuyện gì thì cứ từ từ nói là được!
Anh đẹp trai bị cắt ngang đang mất hứng, thấy thiếu niên xin giúp đỡ nên cũng không thèm để ý đến phong độ quý ông gì nữa, thẳng tay kéo cô gái kia ra. Anh ta nghiêm túc nhìn cô gái, khiến cô sợ tới rùng mình.

Chuyện này... Tôi là Tiểu Mạt, hồi trước ở sát vách nhà cậu ấy. Cậu không nhớ tôi à?
Tiểu Mạt như sắp khóc tới nơi, nhìn thiếu niên đang cau mày trước mắt bằng ánh mắt ai oán. Thiếu niên chợt có cảm giác như mình vừa phụ bạc người ta, thiếu điều quỳ xuống sám hối.

Vâng vâng, tôi hiểu rồi!
Đỗ Du Lâm gật đầu lia lịa, được sự cho phép của Trình Chinh liền vội vàng tắt máy. Cậu ta nằm dài trên ghế, mãi không bò dậy nổi.
Một lúc lâu sau Đỗ Du Lâm mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy khỏi ghế. Cậu ta thất tha thất thểu tiến về phía cửa, miệng thì lẩm bẩm cũng không rõ là đang nói gì, đâm phải đồng nghiệp ở hành lang cũng chẳng phản ứng lại, thậm chí còn quên không gõ cửa, xông thẳng vào phòng làm việc của chủ biên.

Này, Tô Thụy, cậu còn chưa trả lời tôi!
Tiểu Mạt thấy Tô Thụy sắp đè lên người Hạ Thư tới nơi, trợn mắt oán hận nhìn Hạ Thư. Cô bất chấp ánh mắt uy hiếp của anh đẹp trai, tiến tới kéo một góc áo của Tô Thụy,
Tôi là Tiểu Mạt, cậu có nhớ không?


Anh đẹp trai này, hay là cậu trả lời câu hỏi của em gái tôi trước đi! Tôi sắp bị cô ấy dùng ánh mắt giết luôn rồi.
Thấy Tiểu Mạt sốt ruột, Hạ Thư vỗ nhẹ bàn tay của Tô Thụy đang đặt trên xe lăn của mình, có tâm nhắc nhở,
Cậu có nhớ cô ấy không?


Khụ khụ!
Làm nền hơn mười mấy phút, anh đẹp trai mất hứng. Anh ta cau mày, cố y ho thật to,
Này...


A! Cậu là Đạo diễn Trương Nhất Phàm phải không?
Hạ Thư ngẩng đầu lên, thấy ngay gương mặt đã để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc,
Thật ngại quá, ban nãy không để ý tới cậu. Tôi là Hạ Thư, đây là em gái tôi, Tiểu Mạt.


Tổng Giám đốc Trình, câu này của anh...
Lúc này, bản thân Đỗ Du Lâm đang đấu tranh dữ dội. Cậu thật sự hận chết cái mồm lắm chuyện của mình. Nếu cậu không cho chủ biên biết chuyện này, nếu không nghĩ dựa vào việc kia sẽ được trở thành phóng viên chính thức thì mọi chuyện đã không đến bước đường này. Bản thân cậu cũng chỉ là một tên tay sai, nhưng cuối cùng lại phải làm bia đỡ đạn cho người ta.
Chậc...


Hiện tại thì chuyện này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu, tôi mong là cậu có thể xác định rõ vị trí của mình. Nếu không, không chỉ cậu khó xử mà chúng tôi cũng rất khó xử. Tôi không quan tâm mục đích ban đầu của cậu là gì. Nhưng một khi đã làm thì cậu phải trả giá, đây chính là hiện thực. Còn nữa, để tôi nói rõ cho cậu biết, tôi có thể đoán ra được người đứng sau cậu là ai. Bây giờ, điều mà tôi muốn chỉ là sự thành thực, thẳng thắn của cậu mà thôi.
Lợi ích từ đoạn ghi âm rõ ràng đến thế, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ là có thể hiểu được ngay do ai làm. Nhưng điều Trình Chinh không thể tha thứ chính là lời nói dối của cậu ta.

Ồ ồ, hóa ra là vậy.
Hạ Thư đã đứng ra làm chứng, nên Tô Thụy không nghi ngờ nữ. Cậu ta quay lại dang tay với Tiểu Mạt,
Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại. Quả là gái mười tám có khác. Đẹp tới mức tôi không nhận ra luôn.


Ừm ừm, lúc cậu dọn đi, cậu có biết tôi đã buồn mất bao lâu không? Giờ gặp lại cậu, tôi thật sự rất vui. Cậu về rồi, thật tốt quá!
Tiểu Mạt nhào vào vòng tay của Tô Thụy, ôm eo cậu ta thật chặt. Ở nơi mà cậu ta không nhìn thấy, cô đang cố kìm nước mắt.

Vâng, tôi là Đỗ Du Lâm, phóng viên của tờ Tuần San Mới Mẻ, cho hỏi có chuyện gì không?
Cho dù cách cả một chiếc điện thoại, nhưng người bên kia cũng có thể nhận thấy được tâm trạng của Đỗ Du Lâm đang rất tốt.

Tôi là Trình Chinh, chắc cậu biết tôi nhỉ, trước đó chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện. Cậu có còn nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không?
Trình Chinh thấy đoạn ghi âm trên Weibo, suýt đã nổi điên. Vốn dĩ hắn chẳng cần phải tự mình đi chất vấn chuyện này, nhưng lại không đợi được thêm phút giây nào nữa, bởi vậy mới lập tức gọi điện cho Đỗ Du Lâm.

Tô Thụy?
Thấy thiếu niên khoát tay, không muốn tiếp tục câu chuyện này, anh đẹp trai bèn vội vàng mở miệng cứu vãn tình hình. Thế nhưng không ngờ anh ta vừa mới cất lời thì đã bị một cô gái lao vụt về phía thiếu niên cắt ngang mất.

Cô là?
Thiếu niên hơi hoảng hốt nhìn cô gái đang bám lấy mình, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn anh đẹp trai, muốn anh ta giải vây giúp.

Tôi... không biết, đoạn ghi âm đó tôi đã đưa cho chủ biên. Tôi thật sự không biết gì hết!
Đỗ Du Lâm không hề nói dối, tên nhóc này đúng thật là bị chủ biên gài bẫy. Cậu ta càng lúc càng căng thẳng, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
Tổng Giám đốc Trình, xin anh bỏ qua cho tôi lần này đi. Tôi thật sự không hẹn nổi đâu.


Cậu hẹn được, tin tôi đi.
Trình Chinh biết Đỗ Du Lâm không thể gặp được kẻ thật sự đứng phía sau điều khiển. Nhưng chỉ cần cố gắng thì không chuyện gì là không thể.
Cậu đi tìm chủ biên của cậu, sau đó...


Tôi nhớ, đúng là tôi từng có một người hàng xóm tên Tiểu Mạt, nhưng...
Thiếu niên liếc nhìn Tiểu Mạt, hơi khó xử gãi đầu, mất nửa ngày mới uyển chuyển nói,
Nhưng Tiểu Mạt là một cô gái hơi mập mạp ấy...


Ừm... Bảy năm trước lúc tôi gặp Tiểu Mạt, cô ấy... quả thật không gầy.
Hạ Thư cố kiềm chế để không bật cười, vô cùng tốt bụng mà giải thích cho cậu ta,
Có điều tôi dám đứng ra làm chứng, cô nàng này chính là Tiểu Mạt, chỉ là gầy đi thôi.


Chuyện gì ạ, chỉ cần tôi có thể giúp...
Đỗ Du Lâm mới nói được nửa câu liền tự thấy mình vẫn chưa đủ thành ý, bèn vội vã sửa lời:
Tôi nhất định sẽ giúp anh. Anh nói đi, chỉ cần anh nói là được.


Không cần vội, cũng không phải việc gì to tát.
Sợ Đỗ Du Lâm khóc thật, giọng của Trình Chinh cũng mềm mỏng hơn,
Cậu chỉ cần hẹn người đứng phía sau chuyện này đi ăn một bữa là được rồi.


Được, được! Tôi và Đạo diễn Trương rất hân hạnh.
Không đợi Trương Nhất Phàm mở miệng, Tô Thụy đã đồng ý thay anh. Mà Tiểu Mạt thấy Tô Thụy đồng ý thì cười toe.
 Chương 94 :

Cậu đừng gấp, lúc tung tin lên tôi đã hứa với cậu rồi, nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của cậu. Bây giờ cũng vậy, cậu đừng có lo.
Vừa nghe là chủ biên đã hiểu ý của Đỗ Du Lâm. Thật ra gã đã dự liệu được sớm muộn gì cũng có lúc thế này, chỉ có điều phản ứng này của Đỗ Du Lâm cũng hơi thái quá. Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là phóng viên thực tập, ngoài động viên thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thật ra tôi cũng không ngại nói cho cậu biết: người đứng sau tôi cũng chả kém hơn Trình Chinh. Anh ta không dám làm gì cậu đâu.



Em… không phải em không tin chủ biên. Nhưng mà... Trình Chinh không chừa cho em đường lui. Anh có thể đưa em tới gặp người đó được không. Để em yên tâm hơn thôi.
Đỗ Du Lâm cũng không màng tới sự tôn trọng dành cho chủ biên nữa, nói thẳng điều kiện ra.
Em không hề có ý gì khác, chỉ là muốn an tâm hơn thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi.