Chương 11: Đột nhiên giản thù cảm giác tim mình đập thịch một cái, cứ như vừa được hồi sinh vậy
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 573 chữ
- 2022-02-04 06:43:15
Cô ta trùm áo vào, nhỏ giọng oán than:
Đạo diễn ơi, dưới nước lạnh quá, tôi sắp đông cứng cả rồi ấy.
Đạo diễn x8ua tay, ra hiệu cho cô ta tránh sang một bên nghỉ ngơi. Đám diễn viên trẻ bây giờ ẽo ợt quá, mới có chút xíu xiu như vậy3 thôi mà đã không chịu được rồi.
…
Phó Thời Lẫm đặt cô lên bờ sông, hai tay ấn lồng ngực của cô. Nước vẫn nhỏ tong tỏng trên khuôn mặt anh, giọng nói hơi gấp gáp:
Giản Thù, tỉnh dậy đi!
Mặc dù ánh mắt đã trở nên rời rạc, nhưng cô vẫn không hề nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, trên đỉnh đầu cô xuất hiện chút tia sáng le lói, khuôn mặt của người đàn ông đó dần dần trở nên rõ rệt…
Mạnh Viễn cũng ngây người ra. Lúc nghe thấy tên Giản Thù, cậu ta cũng định xuống cứu người, nhưng chỉ vừa mới dịch chân một bước thôi…
Toàn thân Giản Thù đã tê dại, thậm chí còn không cảm thấy lạnh nữa. Ý thức của cô rất hỗn độn, xung quanh là cả khoảng không gian tối tăm không có chút ánh sáng nào. Nước ập tới từ bốn phương tám hướng, bao trọn lấy cô, giống như một cái lồng giam không thể công phá vậy.
Ông ta cho chạy lại hình ảnh vừa rồi, nhìn xem có chỗ nào cần phải điều chỉnh k9hông. Thấy không hài lòng lắm với động tác nhảy xuống nước của Giản Thù, ông ta bèn gõ ngón tay xuống mặt bàn, hô to:
G6iản Thù, Giản Thù đâu? Qua đây tôi chỉ cho cô nghe lát nữa nên diễn thế nào.
Thế nhưng, ông ta hô đến một lúc l5âu cũng không có tiếng đáp lại.
Có một cô nữ diễn viên ở dưới sông vẫn chưa lên, đã hai phút trôi qua rồi.
Người chế tác cũng hoảng hốt theo:
Mau đi cứu người đi, mau đi cứu người đi…
Khóe mắt ông ta chợt liếc thấy Tần Khả Khả đang ngồi ở vị trí của mình, gần như vô thức hỏi với sang,
Ai ở dưới nước?
Giống như mười năm trước, khi cô ở trong không gian khóa kín chật chội, ở trong địa ngục đầy tuyệt vọng và sợ hãi đó, anh ấy kéo cánh cửa tủ quần áo ra, mang đến ánh sao tỏa sáng vạn trượng.
Đột nhiên Giản Thù cảm giác tim mình đập thịch một cái, giống như vừa được hồi sinh vậy.
Giản Thù ạ!
Giản…
Người chế tác chỉ vừa nói một chữ đã cảm giác bóng người bên cạnh mình vút qua một cái. Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ thì nghe một tiếng ‘tùm’ vang lên, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc áo khoác màu đen bị ném lại trên bờ sông.
Cái gì?!
Sắc mặt đạo diễn tái mét cả đi,
Mau mau mau! Mau xuống cứu người đi!
Đúng lúc này, người chế tác đi đón người quay lại, thấy tình hình như vậy bèn hỏi:
Xảy ra chuyện gì thế?
Ông ta đứng dậy, cố hô to hơn nữa:
Giản Thù đi đâu rồi?!
Nhân viên trong đoàn đều quay sang nhìn nhau, vài giây sau mới có người không dám chắc lắm, nói:
Hình như cô ấy vẫn đang ở dưới nước chưa lên…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.