Chương 118: Anh họ cháu thoạt nhìn kiệm lời, tính cách lạnh lùng, mà bản chất cũng kiêu căng


Phó Thời Lẫm nghẹn lời, ngồi xuống cạnh giường bệnh:
Sức khỏe ông thế nào rồi ạ?



Không chết được.


Không phải ạ.


Vậy thì được, thế con bé làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Nó thích gì ở cháu?

Cô gái b9ĩu môi đứng dậy rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, ông cụ mới chậm rãi nói:
Có chuyện gì thì nói đi.

Phó Thời Lẫm lặp lại lần nữa.
Vẻ mặt của ông cụ trở nên nghiêm túc hẳn, một lúc sau mới nói:
Không phải là nữ cảnh sát đấy chứ?

Phó Thời Lẫm6 trầm ngâm một lúc rồi nói:
Cháu có chuyện muốn nhờ ông giúp.


Đừng nói là giúp đỡ, cháu mà chịu trở về giúp ông, t5hì bản thân cháu muốn làm gì cũng được, chẳng cần phải nhờ vả ông già này làm gì nữa cả.

Phó Thời Lẫm ngắt lời ông:
Ông ngoại ơi, cháu có bạn gái rồi.


Cái gì?
Ông cụ gần như quên luôn mình định nói gì.
Trong mắt ông, cảnh sát là một nghề mà lúc nào cũng rất gian khổ, mệt nhọc, dầm mưa dãi nắng, có thể tìm được bạn gái thì đúng là phúc đức tổ tiên để lại.
Phó Thời Lẫm nói:
Khi nào có cơ hội, cháu sẽ đưa cô ấy về ra mắt ông.


Đúng là hai chữ này rồi... Ông còn tưởng mắt mình mờ nên đọc sai chứ.


Xinh đẹp quá, đây là ai vậy ông?


Rõ ràng là 8ông rất mong anh họ đến thăm mình, thế mà bây giờ anh ấy đến rồi thì ông lại giả vờ không quan tâm...

Ông cụ bị sặc, ho3 khan hai tiếng, rồi phất phất tay:
Cháu đi ra ngoài mua một cặp kính cho ông đi, sáng nay kính của ông bị hỏng rồi.

Thấy cháu gái trở về, ông cụ vẫy tay với cô nàng:
Ý Ý à, cháu tới đây xem giúp ông nội đi, hai chữ này là chữ gì thế?

Cô gái nghiêng đầu nhìn vào điện thoại:
Giản Thù ạ?

Khi mua cặp kính mới quay lại, cô gái nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở đầu giường, đeo cặp kính cũ của mình, cầm điện thoại đưa ra xa xa, nghiêm túc xem gì đó, xem một lúc lại dừng lại nghiền ngẫm.
Cô nàng tức giận đặt cái túi lên đầu giường:
Ông nội.

Phó Thời Lẫm tỏ rõ thái độ:
Tạm thời cháu vẫn chưa có ý định thay đổi công việc ạ.

Nghe anh nói thế, ông cụ lại nổi giận:
Năm nay cháu đã ba mươi hai, năm sau ba mươi ba tuổi rồi chứ ít gì, còn...

Ông cụ đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói:
Mấy năm trước, anh họ cháu từng nhờ ông giúp một người, cô bé ấy hình như cũng tên này thì phải.

Cô gái rót cho ông một ly nước, rồi xuýt xoa:
Chuyện đã qua mấy năm rồi mà ông còn nhớ rõ thế ạ?

Hiện giờ ông cụ đang đắm chìm trong niềm vui rằng cuối cùng Phó Thời Lẫm cũng có bạn gái, và rằng ông sắp được bế cháu trai đến nơi, nên quên béng đi một giây trước mình đã nói gì:
Cháu vừa mới nói có chuyện muốn nhờ ông giúp đấy à?

...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.