Chương 126: Đội trưởng phó mà giở thói bênh người nhà lên thì đúng là kinh khủng thật


Một chuyện gây rúng động dư luận đến vậy, độ lan truyền lại đang rất cao, thì việc được mọi người bàn luận tới cũng là chuyện bình thường thôi.
8
Mạnh Viễn thấy cô quả thực không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây cậu thật sự không thể ngờ được rằng, Giản Thù lại ch3ính là người đã may mắn sống sót sau vụ giết người liên hoàn bằng xích sắt năm đó.

Phó Thời Lẫm bước ra khỏi nhà hàng, tất cả đội viên lập 9tức đứng nghiêm nói:
Đội trưởng Phó, bọn em về trước đây ạ.

Nhưng ngay khi cô vừa định lên tiếng thì Phó Thời Lẫm đã lạnh giọng nói:
Chín giờ muộn quá à, thế thì sáu giờ vậy.


Tạm biệt đội trưởng Phó, tạm biệt chị dâu!

Nói xong, một đám người tức tốc chạy vụt đi mất.
Phó Thời Lẫm gật đầu, nghiêm nghị nói:
Ngày mai đúng chín giờ sáng tập trung ở sân huấn luyện, chúng ta sẽ tập huấn chạy 400m vượt chướng ngại vật, ai chạy quá thời gian sát hạch sẽ phải vác bao tải mười kilogram chạy năm cây số.

Các đội viên đứng hình.
Tuy bọn họ tập huấn cũng khá thường xuyên, nhưng tối nay uống nhiều rượu như thế, sáng mai có thức dậy nổi hay không đã là một vấn đề nan giải rồi, chứ đừng nói đến chuyện còn phải tham gia tập huấn chạy 400m vượt chướng ngại vật có tính thời gian!

Ừm.
Phó Thời Lẫm ngước mắt lên nhìn, bình thản hỏi,
Sáng mai các cậu có bậ6n gì không?

Trong lòng Mạnh Viễn ầm một tiếng, thôi xong rồi.
Chu Tiến ợ một hơi rượu, khoác vai người anh em bên cạnh rồi ngây ng5ô trả lời:
Ngày mai là cuối tuần mà anh, trong đồn cũng không có việc gì làm nên chắc là... sẽ chỉ ngủ thôi ạ.

Giản Thù cong môi cười khẽ, sau đó mở hệ thống loa trong xe lên, giai điệu du dương chậm rãi vang vọng, khẽ khàng truyền vào tai.
Thật ra dù người khác có nói gì, thì chỉ cần có anh bên cạnh, cô sẽ không còn phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.
Cho dù thế giới này đảo điên cuồng loạn đến đâu.
Đội trưởng Phó làm thế này chẳng giống như muốn huấn luyện bọn họ chút nào, mà là muốn lấy mạng bọn họ thì có!
Mọi người khổ mà không thể nói thành lời, chỉ đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giản Thù:
Chị dâu ơi...

Giản Thù không hiểu lắm về những hạng mục huấn luyện này, nhưng thấy vẻ khiếp sợ nhăn nhó hiện rõ trên mặt bọn họ, cô cũng lờ mờ đoán ra được có lẽ đây không phải chuyện tốt lành gì rồi.
Giản Thù trố mắt nhìn.
Trên đường trở về, cô hỏi:
Đội trưởng Phó này, sao anh lại muốn phạt bọn họ vậy?


Không phải phạt, đây chỉ là một đợt tập huấn bình thường thôi, bọn họ rảnh rỗi quá lâu rồi.
Cũng vì rảnh rỗi quá nên mới lắm mồm như vậy.
Cho dù bản thân đã từng rơi xuống vực sâu vô tận đi chăng nữa.

...

Sáng sớm chín giờ, lúc các thành viên trong tổ kéo lê thân xác nặng nề mệt mỏi chạy tới sân huấn luyện thì Phó Thời Lẫm đã đứng chờ ở đó từ lâu. Dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hoàn toàn chẳng còn vẻ nhàn tản hòa nhã như trong bữa tối hôm qua nữa.

Tất cả các thành viên trong tổ đều đang kêu rên, toàn thân trên dưới không có một chút sức lực nào.

Chờ đến khi mọi người đã đến đông đủ, Phó Thời Lẫm lấy đồng hồ ra xem rồi nói:
Cho các cậu thêm ba mươi giây chuẩn bị.


Kết quả sau cùng không nằm ngoài dự kiến - không một ai đạt yêu cầu cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.