Chương 130: Phó thời lẫm đứng thẳng lên, giọng nói rất trầm thấp, lạnh lùng: “cho tôi điếu thuốc.”
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 756 chữ
- 2022-02-04 06:45:58
Một đầu mối chẳng có bất cứ giá trị gì.
Phó Thời Lẫm quay đầu lạnh lùng hỏi:
Các nhân viên công tác trong câu lạc bộ thì sao?
8
Chu Tiến đáp:
Giám đốc của họ nói vẫn còn một số việc cần phải dàn xếp nên lát nữa mới đưa người tới đây ạ.
Thời gian cứ trôi3 qua từng giây từng phút mà mãi vẫn không thấy các nhân viên trong câu lạc bộ đến.
Phó Thời Lẫm nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh như băng9:
Gọi điện thoại giục đi.
Đội trưởng Phó…
Phó Thời Lẫm đút một tay vào túi quần, đứng dựa vào cạnh bàn, môi mím chặt không nói gì.
Phó Thời Lẫm cầm chiếc đĩa CD trên bàn, ném cho Chu Tiến:
Bật đi.
Đoạn video giám sát được cắt ra vừa khéo là đoạn mà Giản Thù đi đến trước cửa. Tất cả những câu mà Lý Chấn nói vang lên trong sảnh lớn không lọt chữ nào, cho đến khi họ lại bước vào phòng VIP một lần nữa, đoạn video mới kết thúc.
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát, cũng chính là giám đốc của câu lạc bộ kia.
Trông anh ta rất vội vã, quần áo hơi xộc xệch, xem ra là vừa vội vàng chạy đến đây. Anh ta thở hổn hển vài hơi mới nói:
Xin lỗi các anh, trong câu lạc bộ có chút chuyện trì hoãn nên tôi tới muộn quá.
Chu Tiến cảm giác trái tim mình như kéo lên đến tận cổ họng luôn vậy. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần là đội trưởng Phó sẽ ra tay, cậu ta phải lập tức chạy lên ngăn cản rồi.
Khuôn mặt với đường nét lạnh lùng của Phó Thời Lẫm thoạt nhìn không có bất kỳ cảm xúc gì, anh chỉ hỏi:
Thừa nhận chứng cứ này không?
Lý Chấn bực bội nói:
Rốt cuộc đã xong chưa đây? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về đây. Tôi là người bị hại, đến đây để hợp tác điều tra chứ không phải phạm nhân. Tôi ở đây ngồi hầu chuyện các anh bao nhiêu lâu như vậy cũng đủ lắm rồi.
Chu Tiến xoa đầu khó xử, quả thực cũng không có lý nào lại cưỡng ép giữ người ta ở lại đây được.
Vâng.
Chu Tiến gọi vào số điện thoại của câu lạc bộ, nhận được câu trả lời là bên chỗ đó vẫn 6chưa xử lý xong, bảo bọn họ chờ thêm lúc nữa. Kiểu nói đó, rõ ràng là muốn đùn đẩy chối bỏ rồi, cũng thể hiện rõ thái độ không muốn đếm xỉa5 đến.
Dù sao, chẳng có ai là kẻ ngốc cả, cả hai người Lý Chấn và Cố Chiêu, một người có mối quan hệ cực kỳ rộng rãi ở thành phố Vân, cũng rất có thủ đoạn, một người là nhân vật mới nổi trong giới thương nhân, tiền đồ vô cùng xán lạn.
Ở đây ai cũng là người làm ăn, nếu không cẩn thận chọc giận bất cứ bên nào, sau này có nhìn mặt nhau cũng rất gượng gạo khó coi.
Trước khi đến đây, tôi có trích xuất video giám sát ở hành lang ra. Tôi nghĩ cái này có thể sẽ có ích cho quá trình điều tra của các anh. Trong câu lạc bộ vẫn còn có chuyện, tôi xin phép đi trước nhé.
Nói xong, vị giám đốc kia gật đầu ra hiệu với Lý Chấn đang ngồi một bên rồi mới sải bước rời khỏi đồn cảnh sát.
Chu Tiến nói ngay:
Không sao, giờ cũng không muộn mà.
Lý Chấn nhìn họ một cái, lại ngồi xuống ghế sofa. Dù trên mặt hắn ta có rất nhiều vết thương, nhưng thần thái vẫn ngạo mạn như thường.
Tuy nội dung cuộc đối thoại bẩn thỉu không thể chấp nhận được, nhưng Lý Chấn cũng chẳng có gì sợ mà phải phản bác. Hắn ta gác một tay lên tay vịn ghế, hừ lạnh rồi nói:
Dù là tôi nói thì đã làm sao? Loại phụ nữ như cô ta đi ra ngoài chẳng phải là để chơi bời sao? Không theo tôi, thì cũng bị Cố Chiêu…
Chu Tiến gầm lên:
Câm miệng!
Từ trước đến nay, cậu ta chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy, trong tình huống này, họ hoàn toàn có thể tố cáo hắn ta tội phỉ báng, sỉ nhục người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.