Chương 136: Động tác tay của anh còn mạnh hơn cả lúc bình thường


Không sợ xảy ra chuyện, chỉ sợ lỡ như không kịp đề phòng. Hơn nữa, hiện giờ thời tiết đang lạnh như vậy, lúc chống đẩy xong,8 chiếc áo trên người đội trưởng Phó như vắt được ra nước ấy. Mặc áo ướt dính vào người còn bị gió rét thổi bao nhiêu lâu để3 chống đẩy xong một nghìn cái, cơ thể của anh ấy đã mệt mỏi mất sức lắm rồi, càng không có sức đề kháng nữa.

Cửa ph9òng tắm sau lưng cô mở ra.


Em có đói không? Anh làm đồ ăn cho em nhé.
Giọng anh nghèn nghẹn giọng mũi, rõ ràng có6 triệu chứng của cảm lạnh.
Hơi thở của Giản Thù càng lúc càng nặng nề gấp gáp.
Họ sống chung đến nay đã gần nửa tháng rồi, nửa khoảng thời gian trước có khá nhiều lần suýt nữa thì lau súng cướp cò, lúc đó cũng vừa khéo là thời gian bà dì cả của cô tới chơi, hôn hôn sờ sờ, cần làm gì cũng đều làm hết rồi, chỉ còn thiếu mỗi bước cuối cùng thôi.
Đội trưởng Phó nhỏ
cũng đã tiếp xúc thân mật với ngón tay của cô không biết bao nhiêu lần…
Về sau, công việc cứ bận rộn suốt, cả hai người về nhà là lăn ra ngủ, đến nỗi bà dì cả đi lúc nào còn quên mất.
Nụ hôn của Phó Thời Lẫm rơi xuống sau tai cô, âm thanh trầm khàn đầy quyến rũ:
Sao cơ?

Nơi này của Giản Thù là nhạy cảm nhất. Cô thoáng cứng người lại, máu toàn thân như bắt đầu tuôn trào lên vậy. Chúng gào thét sục sôi trong người cô, cuối cùng tụ lại hết ở một chỗ, dây thần kinh tê tê dại dại…
Tay Phó Thời Lẫm luồn vào trong quần áo của cô…
Giản Thù đặt hộp thuốc xuống, bước tới nói:
Em không đói, anh mau uống canh gừng đi, uố5ng xong nghỉ ngơi một chút rồi uống thuốc.

Phó Thời Lẫm xoa đầu cô:
Anh không sao, em đừng lo.

Trên người anh vẫn còn hơi nước ấm áp, mùi hương mang đậm hormone nam tính lại xen lẫn thêm cả mùi của sữa tắm, vừa thanh mát vừa dễ ngửi.
Nếu là như lúc trước thì không nói, cô cũng rất sẵn lòng làm chuyện đó. Nhưng hôm nay… rõ ràng thân thể của đội trưởng Phó không thể chống đỡ được nữa rồi mà.
Trong lúc Giản Thù còn đang lơ đãng thất thần, nụ hôn của Phó Thời Lẫm đã di chuyển xuống dưới, để lại từng dấu hôn nho nhỏ trên cái cổ trắng nõn nà của cô rồi.
Cảm giác nhoi nhói kích thích tê dại khiến Giản Thù tỉnh táo hơn một chút.
Tâm hồn của Giản Thù hơi bay bổng, nhón chân khẽ hôn lên môi anh một cái:
Anh lên giường nằm trước đi, chờ canh gừng nguội hơn một tí, em sẽ bê vào cho anh.

Phó Thời Lẫm vòng tay ôm giữ lấy eo cô, trầm giọng hỏi:
Hôm nay em sợ lắm đúng không?


Không ạ.
Giản Thù mỉm cười,
Em là người dễ dàng sợ hãi như vậy sao? Kể cả những trường hợp hỗn loạn hơn thế này em cũng đều…
đích thân tham dự rồi…
Động tác tay của anh còn mạnh hơn cả lúc bình thường, mang theo sự vội vã khó có thể diễn tả thành lời, cũng mất đi sự bình thản và ung dung của lúc trước.

Đội trưởng Phó làm sao thế nhỉ?


Giản Thù ơi.
Anh khẽ khàng gọi bên tai cô, chất giọng vừa trầm vừa khàn.


Em đây anh…
Giản Thù ôm eo anh,
Đội trưởng Phó, em ở đây.


Tay của Phó Thời Lẫm lại một lần nữa di chuyển xuống dưới, nhưng có phần khác hẳn với trước kia. Ba chữ khe khẽ vang lên như đập vào chốt mở khiến cho dục vọng ào ào tuôn trào:
Cho anh nhé?


Cánh môi Giản Thù hơi khô khốc, vô thức muốn buột miệng đồng ý, nhưng cơn gió lạnh ngoài ô cửa sổ ùa vào khiến cô thoáng rùng mình, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.