Chương 179: Phải chăng có sở thích đặc biệt khó nói thành lời?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 720 chữ
- 2022-02-04 06:46:53
Đóng cửa phòng lại xong, người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chống khuỷu tay lên chân, ôm mặt sụt sịt nức nở. Dường như tấ8t cả sự kiên cường mà chị ấy dựng nên đều đã sụp đổ ngay giờ phút này vậy, chỉ còn lại sự yếu ớt mà thôi.
Hốc mắt Tư Tư đ3ỏ ửng, cô ngồi bên cạnh an ủi chị:
Chị, bác sĩ cũng nói anh rể đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà. Không sao đâu chị, mọi chuyện 9rồi sẽ tốt lên thôi.
Càng lúc người phụ nữ kia càng khóc to hơn, ôm lấy Tư Tư không ngừng nức nở:
Nhìn anh rể em thế nà6y chị đau lòng lắm. Lần nào anh ấy nhận nhiệm vụ cũng đều làm cho khắp mình đầy thương tích cả, lần này còn nghiêm trọng hơn cả l5ần trước. Bác sĩ vừa nói với chị, lần này anh ý bị tổn thương đến dây thần kinh cột sống, cho dù có khôi phục lại thì sau này có lẽ cả đời cũng chẳng thể đứng lên được nữa rồi.
Khóe môi Phó Thời Lẫm mím chặt lại thành một đường thẳng, anh đưa tay ra nhận lấy.
Trước khi anh rời đi, đội trưởng Trương có nói một câu:
Thế này cũng tốt, tôi sẽ có nhiều thời gian bầu bạn với mẹ con cô ấy hơn.
Lúc nói lời này, đội trưởng Trương vừa nhẹ nhõm cũng vừa tuyệt vọng. Không có một cảnh sát hình sự nào mong muốn mình sẽ lùi xuống tuyến sau theo phương thức này cả.
…
Ăn cơm xong, Phó Thời Lẫm đưa cô đến phim trường, vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ.
Hai người ôm hôn tình tứ một lúc, Phó Thời Lẫm đỡ eo cô, nâng lên để cô ngồi lên người anh. Không gian trong xe vốn đã chật hẹp, Giản Thù bị giam trong lòng anh lại càng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể anh hơn.
Tư Tư gật đầu chào anh xong liền xoay người rời đi.
Giản Thù đứng bên cạnh anh nhưng không nói gì.
Chiến hữu từng kề vai sát cánh giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, lòng anh cũng không dễ chịu chút nào.
Tiếng khóc ở bên kia vẫn còn vang lên, Giản Thù không còn nhìn sang đó nữa mà ngước lên nhìn bóng đèn trên tràn nhà, ánh mắt hơi mơ hồ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của anh xuất hiện trước mặt cô, bao phủ cả người cô.
Giản Thù cười với anh:
Anh xong rồi à?
Chị…
Tư Tư không biết nên khuyên thế nào, hai chị em cứ thế ôm nhau khóc.
Giản Thù đứng dựa vào tường nhìn về phía xa, mũi hơi cay cay. Cô không dám tưởng tượng, nếu hôm nay người nằm bên trong là Phó Thời Lẫm thì cô sẽ như thế nào.
Cảnh sát hình sự là ngành nghề vô cùng nguy hiểm, chưa biết chừng một lần nào đó đi bắt tội phạm rồi sẽ chẳng thể quay về được nữa.
Ừ.
Đôi mắt Phó Thời Lẫm thẫm hơn hẳn lúc bình thường, giống như có một lớp sương mù che ngang vậy.
Giản Thù nắm lấy tay anh:
Vậy đi thôi, em vừa đặt chỗ ở nhà hàng rồi.
Đội trưởng Phó.
Giọng một cô gái rụt rè vang lên phía sau.
Phó Thời Lẫm quay đầu lại, nhìn về phía Tư Tư, giọng nam trầm rất hời hợt:
Có việc gì không?
Đôi mắt Tư Tư đỏ ửng đưa súng cảnh sát và còng tay cho anh:
Anh rể bảo em đưa mấy cái này cho anh. Anh ấy nói về sau không thể dùng mấy thứ này được nữa rồi.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cô dựa vào vai Phó Thời Lẫm thở hổn hển:
Đội trưởng Phó, nhà hết bao cao su rồi, khi nào về anh nhớ mua thêm nhé
, để tránh lần sau làm được một nửa lại phải dừng lại đi mua.
Phó Thời Lẫm nhỏ giọng cười, cắn nhẹ vành tai cô, cảm nhận được cô gái trong lòng đang run nhẹ, giọng anh hơi khàn khàn, đầy gợi cảm:
Mấy giờ em quay xong?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.