Chương 191: “vậy anh nói em nghe xem, cô bạn gái bé bỏng của anh thì là thế nào?”



Tôi cũng có chỗ không đúng. Máy tính ở đồn cảnh sát vốn không thể tùy tiện sử dụng mà.


Đinh Du mỉm cười:
Vậy coi như ch8úng ta xóa bỏ hiểu lầm nhé.


Cô ta vừa nói, vừa cởi đồ thể thao ra rồi mặc quần áo bình thường vào ngay trước mặt Giản 3Thù.
Đinh Du nhìn cô một cái:
Vóc dáng của cô cũng không tệ mà. Đàn ông thích nhất là kiểu trắng mịn nõn nà như cô, nhìn rất muốn bảo vệ.

Giản Thù ngại ngùng mỉm cười, nói thế không phải đang ám chỉ cô mong manh yếu đuối sao, mặc dù… thực tế là như vậy thật:
Vậy cô tiếp tục thay đi nhé, tôi ra ngoài trước đây.

Giản Thù ra khỏi phòng thay đồ, đi đến cửa phòng tập thì nhìn thấy đội trưởng Phó đang đứng ở cạnh tường hút thuốc, mặt hơi lạnh, chỉ một động tác nhả khói đơn giản cũng đủ để người khác say mê.
Giản Thù soạn tin nhắn trả lời: Cậu Thẩm gãy xương ống chân, vấn đề không lớn lắm, rạng sáng anh ấy đã tỉnh lại rồi.
Nguyễn Lan lại gửi cho cô một tin nhắn thoại khác:
Nói gì thì nói, cậu Thẩm cũng đã cứu em, em nên cảm ơn cậu ấy đàng hoàng một chút. Bây giờ em đang ở đâu, chị sẽ đến đón em, chúng ta cùng nhau đi cảm ơn cậu ấy. Tiểu Thù, trong thời gian qua chị cũng đã nhìn ra được là cậu Thẩm thật sự rất tốt với em. Em hãy đến nói chuyện với cậu ấy đi, biết đâu cậu ấy sẽ có thể giúp em lấy lại hợp đồng quảng cáo mà em bỏ lỡ trước đó nữa đấy.

Thật ra Giản Thù cảm thấy có lấy được hợp đồng quảng cáo đó hay không cũng không sao, nhưng nếu bên nhà quảng cáo quyết định loại cô là vì tin đồn vô căn cứ kia, thì cô nhất định không thể nuốt trôi cơn giận này.
Anh dở khóc dở cười, thấp giọng hỏi cô:
Chẳng phải em nói muốn về nhà sao?


Em nói dỗi mà anh nghe không hiểu à!

Phó Thời Lẫm nghẹn lời
Phó Thời Lẫm đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
Ừ.

Đinh Du bước ra đúng lúc thấy cảnh này, cô ta bình tĩnh nói:
Đàn anh, chúng ta đi thôi.

...

Khoảng bao lâu anh mới xong?


Chắc sẽ không quá hai tiếng đâu.

Giản Thù nói:
Vậy em sẽ đợi anh trong xe.

Giản Thù cảm thấy hôm nay giống như bị cho ăn thuốc súng vậy, mọi lúc mọi nơi đều có chuyện đáng giận. Tất cả là lỗi của anh hết! Một buổi hẹn hò yên lành tốt đẹp nhường đó, vậy mà nhất quyết lôi cô đến nơi quái quỷ này bằng được!
Đi ăn một bữa, xem một bộ phim thì có phải đã không gặp mấy chuyện này rồi không?
Phó Thời Lẫm hỏi lại:
Vậy em có đến đồn cảnh sát với anh không?


Ừm, vậy anh đưa em về nhà trước.

Giản Thù không nói nên lời.
Phó Thời Lẫm lại bị đá một cái nữa.
Chỉ là, từ trước đến này cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi đường tắt thông qua Thẩm Hành, kể cả khi trước đó phải dừng hoạt động vì Cố Chiêu đi chăng nữa.
Ngày hôm qua bài viết minh oan cho cô đã được tung ra, cô định đợi hai ngày nữa có thời gian thì sẽ lần lượt tìm đến các nhà quảng cáo để giải thích chuyện này.
Giản Thù không trả lời ngay lập tức, tin nhắn thoại tiếp theo của Nguyễn Lan tiếp tục vang lên. Tin nhắn được phát tự động, mà cô lại quên đeo tai nghe.
Giản Thù nhìn làn da màu lúa mì, cơ bắp và cả vòng eo thon gọn của cô ta, nhớ đến dáng vẻ chạy bộ của cô ta9 khi nãy, trong lòng cô cũng cảm thấy cô ta quả thực rất tài giỏi.
Đinh Du thay quần áo xong, mới nhận ra Giản Thù đang nh6ìn mình, bèn khựng lại một chút rồi nói:
Ngại quá, tôi ở trong đội đã quen rồi, đôi khi có nhiệm vụ đột xuất, mọi ngươ5̀i đều dùng chung phòng thay đồ, chứ không có thời gian tìm chỗ thay riêng nữa. Mọi người đều là con gái mà, nên không nghĩ ngợi nhiều lắm.


Không sao, không sao đâu, tôi chỉ đang nghĩ là dáng cô đẹp thật đấy.

Cô bước tới, nói:
Đội trưởng Phó ơi, em xong rồi.

Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, dập tắt điếu thuốc trên tay:
Anh phải đến đồn cảnh sát, em đi cùng anh hay muốn về nhà?


Về nhà! Ngủ!

Đến lúc này cô mới nhận ra, trong xe yên tĩnh đến mức hoàn toàn có thể nghe thấy rõ trong tin nhắn đang nói cái gì.
Thế thì chẳng phải là... đội trưởng Phó đều nghe thấy hết mấy lời chị Nguyễn Lan vừa nói rồi sao?
Giản Thù vội đưa tay ra bật nhạc trên xe. Hôm nay, khó khăn lắm cô mới giành được chút lợi thế, nếu vì Thẩm Hành mà lại rơi về thế yếu thì sao được chứ?
Đinh Du không lái xe nhưng lại cùng đến đồn cảnh sát, nên đương nhiên cũng ngồi luôn xe của Phó Thời Lẫm.
Có mặt người ngoài, Giản Thù không táy máy tay chân như bình thường nữa, ngay cả nói chuyện cũng bất tiện, cho nên chỉ ngoan ngoãn ngồi vào rồi lấy điện thoại ra chơi.
Nguyễn Lan nghe nói về chuyện ở phim trường, lúc này vừa gửi tin nhắn thoại đến, hỏi cô tình hình cụ thể thế nào.
Cô lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy con người đen láy của anh rất trầm tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi tin nhắn vừa rồi.

Lúc này, Đinh Du lại hỏi:
Cô là nghệ sĩ ư?



Ừm...



Đúng rồi, hình như tôi chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Đinh Du, còn cô?



Giản Thù.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.