Chương 200: Đúng là giỏi che giấu mà


Ra khỏi trung tâm cai nghiện, Giản Thù cảm thấy thái dương căng thẳng khủng khiếp.

Cô biết ngay mà, chính là kẻ đó.

Chờ tôi quay bộ phim này xong sẽ mời các anh ăn cơm.

Sau khi khi cô lên xe, Phương Phương sáp lại hỏi:
Chị Giản Thù, chị có vẻ thân với anh cảnh sát kia nhỉ?

Người như Vương Kiến Quân, lương tâm nhân tri đã thối nát từ lâu rồi, có tra hỏi cũng vô ích.
Nhưng Giản Thù vẫn quyết tâm đi, đồng thời nhờ bài học lần trước, cô còn bắt cậu ta không được nói cho đội trưởng Phó biết chuyện này.
Giản Thù cười với cậu ta:
Cảm ơn anh.

Mạnh Viễn nói:
Khách sáo với tôi làm gì! Đúng rồi, tôi thấy trên mạng nói cô vừa có được một hợp đồng làm đại diện sản phẩm vô cùng tốt à, chúc mừng nhé.

Phó Thời Lẫm đi tới trước bàn làm việc của Mạnh Viễn, đưa cho cậu ta một phần tài liệu:
Photo tài liệu này ra rồi chia cho mọi người đi.


Vâng.

Giản Thù cười cười:
Dùng một vài mánh khóe đặc biệt thôi.

Mấy chuyện như sau này hung thủ sẽ vẫn cung cấp ma túy cho Vương Kiến Quân, đương nhiên hắn ta không thể nói với cảnh sát được, vì nó không khác gì tự cắt đứt đường sống của hắn ta trong tương lai. Cho nên, dù có chết hắn ta cũng không hé răng. Nhưng với Giản Thù thì khác, cô không phải là cảnh sát, mà là lấy tư cách người bị hại đến tìm hắn ta.
Giản Thù á khẩu. Cô ho khan một tiếng, kết thúc đề tài này:
Bây giờ là mấy giờ rồi?


Sáu giờ rồi ạ, chạy qua chỗ hẹn là vừa đến giờ luôn.

Trong lúc ăn cơm, cậu ta lại quan sát mấy lần nữa, về cơ bản có thể xác định rằng đội trưởng Đinh có tình ý với đội trưởng Phó.
Cơ mà, nói gì thì nói, đội trưởng Phó tài giỏi như vậy, trong đồn đâu phải chỉ một hai cô cảnh sát thích anh ấy, nhưng đội trưởng Đinh thì giấu kỹ thật, thật sự không dễ nhận ra chút nào.
Mạnh Viễn dám cam đoan rằng, ngay cả đội trưởng Phó cũng chẳng biết chuyện này. Nếu không nhờ chi tiết nhỏ kia, thì cậu ta sẽ không phát hiện được.
Cơm nước xong, ba người cùng trở về đồn cảnh sát.
Đinh Du nói:
Đàn anh, em đã chỉnh sửa lại các chi tiết trong buổi họp hôm nay, nhưng có vài chỗ không hiểu, lát nữa anh giải thích cho em được không?


Một tiếng nữa cô sang phòng làm việc của tôi.

Buổi tối cảnh sát thường hay tăng ca, nên mọi người đi ăn với nhau là chuyện rất bình thường. Mạnh Viễn cũng không thấy lời mời của Đinh Du có vấn đề gì cả, lập tức đồng ý ngay.
Đến tận khi gọi món, cậu ta mới thật sự phát hiện ra vấn đề.
Thông tin của hung thủ về cơ bản giống với những gì họ có, chỉ là…
Căn cứ theo đầu mối để phán đoán, chiều cao của hung thủ phải nằm trong khoảng từ một mét tám đến một mét tám mươi sáu. Nhưng qua lời khai của Vương Kiến Quân, chiều cao của hung thủ chỉ tầm một mét bảy mươi sáu gì đó.
Mạnh Viễn gãi đầu:
Vậy hay là cô vào trong ngồi một lát nhé?


Thôi, tối nay tôi còn một chương trình nữa. Đội trưởng Phó vẫn đang bận à?

Nếu chỉ chênh lệch hai hoặc ba centimet thì còn bình thường, nhưng thế này thì chênh lệch nhiều quá.
Mạnh Viễn vẫn còn đang cau mày trầm tư, Phó Thời Lẫm đã họp xong trở về, theo sau anh còn có mấy đội trưởng của đội khác, đang vừa đi vừa thảo luận về nội dung cuộc họp.
Mạnh Viễn nhận lấy, hơi sửng sốt:
Cô hỏi được thật rồi à?

Tr5ước đó Giản Thù có gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi thông tin của Vương Kiến Quân, cậu ta còn định khuyên cô đừng đến đó.
Giản Thù đáp:
Trước kia cậu ấy và đội trưởng Phó từng cùng làm chỉ đạo chuyên môn cho đoàn phim, khi đó em còn chưa đến làm nên không biết thôi.

Phương Phương hiểu ra:
Thì ra là như vậy, bảo sao em cứ cảm thấy quan hệ của chị và đội trưởng Phó tốt thật.

Cô biết đội trưởng Phó vẫn không muốn cô tham gia vào chuyện này.

Tôi biết nên làm thế nào mà.

Tuy bình thường Mạnh Viễn cũng quan sát rất tỉ mỉ, nhưng dù sao vẫn là một thằng đàn ông khô cằn, làm việc và ăn chung với nhau lâu như vậy, mà chuyện đội trưởng Phó không ăn được cay cũng là do Giản Thù nói cho cậu ấy biết cách đây không lâu.
Dù sao sở thích và khẩu vị của là vấn đề khá riêng tư, không nói ra thì những người khác sẽ rất khó phát hiện.

Trở lại chỗ ngồi, Mạnh Viễn lập tức mở bút ghi âm lên nghe nội dung.
Phương Phương vốn định hỏi cô vào trong nói gì với người kia thế, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, nên cũng không mở9 miệng hỏi nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở trước đồn cảnh sát.
Hơn nữa, cô còn lấy con gái của hắn ta ra làm mồi nhử, vì thế Vương Kiến Quốc mới khai ra tất cả.
Mà tất nhiên hắn ta không hề biết cô đã ghi âm lại.
Mạnh Viễn chạy ra.
Giản Thù đưa bút ghi âm cho cậu 6ta:
Thứ này hẳn có lợi cho các anh trong việc phá án.

Mấy đội trưởng kia dần dần đi xa, chỉ có Đinh Du là đứng lại.
Cô ta quay đầu nhìn Phó Thời Lẫm, cười nói:
Đàn anh, mình đi ăn cơm chiều đi.
Rồi lại quay sang nói với Mạnh Viễn:
Anh cũng đi cùng nhé.

Lúc đội trưởng Phó đi WC, Đinh Du vô cùng chu đáo dặn phục vụ, tất cả các món ăn đều chỉ cho một ít ớt là được, càng ít càng tốt.
Sau đó, dường như phát hiện ra ánh mắt hoài nghi của Mạnh Viễn, cô ta bèn giải thích:
Đàn anh không ăn được đồ cay quá.


Vâng.

Sau khi Đinh Du rời đi, Mạnh Viễn thầm bĩu môi, rồi trở lại chỗ ngồi gõ thông tin của đoạn đối thoại trong bút ghi âm ra văn bản, sau đó đi đến gõ cửa văn phòng, bước vào nghiêm túc nói:
Đội trưởng Phó, em có chuyện muốn báo với anh.


Đang bận, anh ấy họp suốt cả buổi chiều, có điều cũng sắp kết thúc rồi.

Giản Thù gật đầu:
Ok, thế thôi tôi đi đây. Mà anh đừng nói với anh ấy về cây bút ghi âm này nhé, cứ lấy manh mối có ích ra là được.

Bắt đầu8 từ lần ấy, đến lần cẩu máy quay phim bị thiếu một con ốc, rồi tới chuyện chiếc xe lao về phía cô ngày hôm nay…
Kẻ đó đã bắt đầu ra3 tay với cô rồi.
Hơn nữa, mỗi lần bọn họ đề nghị ăn lẩu, đội trưởng Phó đều chưa từng từ chối.
Chỉ một câu nói như thế đã đủ làm cho Mạnh Viễn cảm thấy có vấn đề.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.