Chương 210: Chúng ta còn rất nhiều thời gian


Giản Thù mơ màng mở mắt:
Sao thế em?


Dù sao Phương Phương cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa từng trải qua thực tế x8ã hội tàn khốc đạp sấp mặt, nên thoáng chốc mũi đã cay xè, nghẹn ngào nói:
Chị Giản Thù... Bên chương trình game show kia vừa gọi cho 3em, nói rằng nhà tài trợ vừa yêu cầu thêm một người vào, vì thế chúng ta bị đẩy ra rồi.

Tần Khả Khả chậm rãi đi đến trước mặt Giản Thù, nhỏ giọng nói chỉ để hai người họ nghe thấy:
Thế nào, cảm giác này có dễ chịu không? Tôi đã nhắc nhở cô rồi mà, cẩn thận đứng càng cao, ngã càng đau đấy. Nhưng thật đáng tiếc, cô đâu có chịu nghe.

Giản Thù liếm môi, chẳng hề tức giận, mà trái lại còn mỉm cười:
Thảo nào.

Nghe thế, Giản Thù chợt bật cười.
Tần Khả Khả lập tức dừng lại, vẻ mặt hơi sợ hãi. Cái con điên này lại muốn làm gì đây? Có điều, ở đây nhiều người nhìn ngó như vậy, chắc cô ả sẽ không dám động tay động chân lần nữa đâu.
Thế nhưng thằng ranh này lại giỏi quá cơ! Tự dưng đi xin chuyển vị trí công tác, lại còn chuyển sang công việc văn thư ở tuyến sau, một vị trí rất khó có cơ hội thăng tiến nữa.

Đối với tôi, chỉ cần không ở tuyến đầu truy bắt tội phạm, thì bất kể vị trí nào cũng như nhau thôi.

Nghe giọng nói này, Giản Thù khẽ mím môi, lạnh lùng ngước mắt lên.
Tần Khả Khả đã thay trang phục quay chương trình giải trí này, vênh váo đắc ý khoanh tay đứng đó, trông rất hăm hở. Nhìn thấy cô, cô ta cười hai tiếng:
Hóa ra là Giản Thù à, tôi còn đang nghĩ sao bóng lưng trông quen thế cơ.

Trong khi cô ấy5 nói chuyện thì xe đã dừng lại bên ngoài địa điểm quay.
Phương Phương mở cửa xe, lao thẳng xuống.

Không được! Cho dù cậu có nói gì, thì tôi cũng sẽ không phê duyệt đâu. Cậu có giỏi thì đi tìm lãnh đạo ấy. Nếu có ai trong số họ phê duyệt cho cậu, thì tôi sẽ nhường luôn cái ghế của tôi cho cậu.

Phó Thời Lẫm cứng họng.
Ông đã dõi theo từng bước chân của thằng bé này cho đến tận ngày hôm nay. Bất kể khó khăn và mệt mỏi như thế nào, dù phạm nhân có hung ác và gian xảo ra sao, anh vẫn không hề oán than nửa lời.
Nếu như không có sự xuất hiện của Giản Thù, chắc có lẽ anh sẽ ở lại tuyến đầu cho đến cuối đời.
Hiển nhiên người mà nhà tài trợ vừa nhét vào chính là Tần Khả Khả.
Phương Phương cũng không ngờ rằng lại là cô ta. Khi cô bắt đầu vào đoàn phim, Tần Khả Khả đã không còn tác oai tác quái nữa. Cô thật sự không nghĩ đến rằng cô ta lại phục sẵn ở đây rồi…
Phương Phương đỏ mặt tía tai, cố gắng lý luận:
Bên anh làm vậy là vi phạm hợp đồng!


Ôi dào ôi, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát lắm. Vi phạm hợp đồng thì bồi thường chút tiền vi phạm hợp đồng cho các cô là được, làm gì mà như ăn mày tìm tới tận nơi thế?

Chính vì có chỗ dựa vững chắc mới, ngày hôm nay cô ta mới có thể ngông nghênh đứng đây.

Đừng nói những lời khó nghe như vậy, lẽ nào cô cho rằng bản thân mình vẫn còn sạch sẽ sao? Cô chưa từng bò lên giường của Cố Chiêu à? Còn cả cậu Thẩm nữa, bây giờ anh ta chẳng thèm tìm cô kia kìa, có lẽ đã chơi chán cô rồi đấy, cô...


Họ cũng đă bắt đầu quay rồi, chúng ta không thể đứng lì ở đó không chịu đi được.


Chị vừa nói là còn nhiều thời gian, có phải là muốn chỉnh cô ta một trận ra trò không?

Nghe thấy hai từ không ăn nhập gì với mấy lời mình vừa nói, Tần Khả Khả sững sờ một lúc mới hỏi:
Thảo nào cái gì?


Thảo nào thời gian trước ở đoàn phim cô im lặng như vậy, tôi còn tưởng rằng cô đổi tính đổi nết chứ.

Giản Thù ấn ấn thái dương rồi cũng đi xuống theo.
Họ vừa đi được mấy bước, đạo diễn chỉ đạo chương trình game show đã đi tới, cau mày nói:
Không phải vừa gọi cho các cô rồi sao, đổi người rồi, các cô không cần tới nữa.

Chu Tiến nuốt nước bọt:
Anh cẩn thận một chút nhé, sắc mặt của đồn trưởng Diệp không được tốt lắm đâu.

Phó Thời Lẫm hơi mím môi:
Tôi hiểu rồi.


Ừ.


Thấy anh không nói lời nào, Diệp Thường Lâm mất một lúc để dằn cơn giận của mình xuống:
Tôi biết tại sao cậu lại đột nhiên muốn thay đổi ví trí công tác, cũng rất thông cảm cho cậu.

Ông biết, để đưa ra quyết định này, Phó Thời Lẫm đã mất bao nhiêu thời gian mới có thể thuyết phục bản thân.
Chu Tiến gõ cửa phòng làm việc của Phó Thời Lẫm, rồi thò đầu vào:
Đội trưởng Phó, đồn trưởng Diệp bảo anh đến văn phòng của ông ấy một chuyến ạ.

Nghe vậy, Phó Thời Lẫm lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Ai đồng ý cho cậu chuyển công tác? Hơn nữa, cậu tự nhìn lại xem mình xin chuyển đến vị trí nào đi. Cậu muốn làm tôi tức chết đấy à!
Lần này Diệp Thường Lâm thật sự bị anh làm cho nổi trận lôi đình. Một trong những đội trưởng đội hình sự giỏi nhất mà lại nộp đơn xin chuyển về tuyến sau. Vừa nhìn thấy lá đơn này, lửa giận trong lòng ông suýt chút nữa đã đốt cháy rụi cả văn phòng.
Phó Thời Lẫm nói:
Tôi có xem qua rồi, gần đây chỉ có vị trí này trống thôi.

Phòng làm việc của đồn trưởng.
Phó Thời Lẫm gõ cửa đi vào, còn chưa kịp đứng yên, thì một xấp tài liệu đã bay về phía anh, bị anh nhẹ nhàng bắt lấy.
Có điều, mối thù này cô nhất định phải báo.
Phương Phương thở dài một hơi:
Vậy chúng ta trở về công ty nhé. Để em nói với chị Nguyễn Lan chuyện này, rồi xác nhận lịch trình tiếp theo lại.

Đầu óc Giản Thù còn hơi mơ hồ,9 phải mất hai giây mới xử lý được thông tin này:
Bị đẩy ra luôn à?

Phương Phương gật đầu, hốc mắt đỏ bừng:
Không được, em 6phải đến chỗ họ làm cho ra lẽ mới được. Đã kí hợp đồng hẳn hoi rồi mà, họ làm vậy là vi phạm hợp đồng!


Lui về là một chuyện, bây giờ cậu xin chuyển vị trí công tác lại là một chuyện khác.

Bảo anh lui về để làm gì? Là để đẩy anh lên vị trí cao hơn!
Giản Thù mở cửa xe:
Chị dọa cô ta ấy mà.

Hiện giờ cô mới vừa có chút danh tiếng, đang trong giai đoạn phát triển, cho nên phải cố gắng càng ít tin đồn tiêu cực càng tốt.
Diệp Thường Lâm đập mạnh xuống bàn, có vẻ rất tức giận:
Cậu nói cho tôi biết đi, đây là cái gì hả?


Đơn xin chuyển công tác ạ.
Giọng nói của anh hết sức bình thản.
Giản Thù nói:
Được, nếu cô đã muốn chơi thì tôi chiều. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Nói xong, cô quay người đi thẳng.
Phương Phương vội vàng chạy theo, hỏi nhỏ:
Chị Giản Thù, chúng ta cứ bỏ qua như thế sao?

Nhắc tới chuyện này, Tần Khả Khả lại căm tức:
Nếu không phải tại cô, thì tôi đã không chịu khổ như vậy. Giản Thù, rồi cô sẽ gặp quả báo thôi!


Cho nên, cô chỉ vì thế mà không ngại ngần trèo lên giường của nhà tài trợ à?


À, đội trưởng Phó ơi...


Chuyện gì?

Tần Khả Khả là hạng người bắt nạt kẻ yếu điển hình. Hôm nay cô ta dám phách lối như vậy thì chắc hẳn phải có chỗ dựng rất vững chắc, thế nhưng dọa một câu vẫn sợ mất vía như thường.
Mấy lời vừa rồi chắc cũng đủ để cô ta tiêu hóa mấy ngày rồi.
Diệp Thường Lâm giận dữ nói:
Có vị trí khác trống cũng không được! Cậu đừng có mà nghĩ tới chuyện chuyển vị trí công tác nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu.

Phó Thời Lẫm nghẹn lời, sau đó bật cười:
Chẳng phải anh từng bảo tôi nên rút khỏi tuyến đầu sao.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.