Chương 214: Anh xứng đáng đứng dưới ánh hào quang, được mọi người tung hô tán tụng


Đối với anh mà nói, những lời đàm tiếu ngoài kia và kết quả điều tra chẳng có gì đáng để quan tâm, điều duy nhất mà anh lo lắng lúc này, c8hính là Giản Thù.

Trạng thái của cô đang rất tệ.

Gần xong rồi, vì chuyện của cậu mà cấp trên đã phải gấp rút xử lý, khó khăn lắm mới chứng minh được cậu trong sạch đấy.

Trong lúc Diệp Thường Lâm đang nói, có cảnh sát mang đồ của Phó Thời Lẫm tới cho anh.
Đôi mày Phó Thời Lẫm chau lại, điều này nghĩa là, anh và Giản Thù phải xa nhau ít nhất nửa năm.
Xe dừng lại trước đồn cảnh sát, Diệp Thường Lâm vỗ vai anh nói:
Hôm nay cậu về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, tối mai máy bay sẽ cất cánh.
Nói xong, ông nhìn đám người đã đứng chờ bên ngoài xe từ lâu, nói tiếp,
Xuống chào hỏi vài câu đi, mọi người lo cho cậu lắm đấy.

Qua một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:
Lần này cần phải đi bao lâu ạ?


Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm.

Diệp Thường Lâm nhìn anh, khẽ thở dài:
Còn đứng đó làm gì? Đi thôi.


Cuộc điều tra đã kết 5thúc rồi ạ?

Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết nửa đang dần lui về. Ở phía xa xa, sắc t3rời đang dần chuyển sáng.
Khi ánh ban mai đầu tiên xuyên qua tầng mây dày rơi xuống mặt đất, cửa phòng bỗng bị mở ra.
Trên đường về đồn cảnh sát, Diệp Thường Lâm nói:
Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, tuy các vị lãnh đạo cấp trên đều lựa chọn tin cậu, nhưng những lời bàn tán bên ngoài vẫn tạo nên ảnh hưởng rất lớn. Gần đây đội cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy đang vây bắt một nhóm buôn lậu, khả năng phản trinh sát của bọn chúng rất ghê gớm, vì vậy bên kia yêu cầu đội trinh sát hình sự của chúng ta tới giúp đỡ. Sau khi bàn bạc với cấp trên, tôi quyết định cử cậu tham gia nhiệm vụ lần này.


Đồn trưởng Diệp, tôi...

Khóe môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại, sau đó anh khẽ gật đầu.
...

Tôi biết cậu đang muốn nói gì.
Diệp Thường Lâm ngắt lời anh,
Nếu bắt được nhóm tội phạm lần này thì cậu sẽ lập được công lớn, điều này rất có lợi đối với việc rút lui của cậu.

Dù sao chuyện lần này cũng chỉ là tin đồn mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn đến việc thăng chức của anh, nhưng hiện tại vẫn đang là thời điểm nóng, truyền thông dư luận đều đang nhắm thẳng vào anh và Giản Thù, chẳng ai đoán trước được rằng đám phóng viên kia sẽ viết ra được những chuyện hoang đường gì.
Diệp Thường Lâm không cần nghĩ cũng biết anh đang vội đi đâu, chỉ là...
Ông khẽ lắc đầu, chậm rãi bước vào đồn cảnh sát.
Anh cầm lấy điện thoại rồi nhanh chóng lên tiếng:
Đồn trưởng Diệp, tôi có việc phải đi trước đây ạ...


Đi cái gì mà đi.
Diệp Thường Lâm đứng chắp tay sau lưng, nói:
Theo tôi tới gặp các vị lãnh đạo cảm ơn họ một tiếng đã, vì chuyện của cậu mà họ đã phải chịu không ít áp lực đâu.

Vả lại dù ít hay nhiều nó cũng đã tạo nên ảnh hưởng rồi, nói gì thì nói, các vị lãnh đạo cũng sẽ không hài lòng. Nếu anh có thể lập được công lớn ngay thì ít nhiều sẽ chặn được những lời bàn tán của mọi người.
Phó Thời Lẫm không nói gì nữa, ánh mắt hơi tối đi.
Đinh Du đứng bên ngoài đám người, vành mắt đỏ ửng:
Sư huynh không sao là tốt rồi.

Phó Thời Lẫm gật đầu, cúi xuống nhìn đồng hồ nói:
Mọi người về vị trí làm việc của mình đi, tôi đi trước đây.
Dứt lời liền dứt khoát bước lên xe.
Ngư9ời đến là Diệp Thường Lâm.
Phó Thời Lẫm đứng dậy. Do đã không nói chuyện trong một thời gian dài, giọng nói của anh trở nên rất t6rầm khàn:
Đồn trưởng Diệp.

Vừa thấy Phó Thời Lẫm bước xuống xe, đám Mạnh Viễn, Chu Tiến đã lập tức lao tới, nhao nhao hỏi:
Đội trưởng Phó, anh không sao chứ ạ? Mấy người kia có làm khó anh không?

Anh nhẹ giọng đáp:
Tôi không sao.

Đám Mạnh Viễn thấy Phó Thời Lẫm không có chuyện gì thì đều yên tâm hẳn, cười cười nói nói đi vào bên trong, chỉ còn mình Đinh Du vẫn đứng ở đó cố chấp nhìn theo hướng mà anh đã rời đi một lúc lâu.

Phó Thời Lẫm mở cửa, ngay tại giây phút không thấy nhóc con lao ra, coi như anh đã chắc chắn được suy đoán trong lòng mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.