Chương 219: Cậu yêu thương cô ta thật lòng, cô ta lại tính toán lợi ích với cậu


Giản Thù ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt như đã mất đi tiêu cự, nói:
Giáo sư Trần...


Trần Văn Quang ra quầy gọi một cốc nước ấm c8ho cô, nhẹ giọng hỏi:
Có phải cô Giản chợt nhớ ra chuyện gì đó làm cô thấy hoảng sợ không?

Đúng lúc này Mạnh Viễn mở cửa phòng bệnh bước vào, thấy cô đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm nói:
Cuối cùng cô cũng tỉnh, làm tôi sợ chết khiếp đi được.


Tôi bị sao vậy...

Mạnh Viễn thở dài một hơi, xem ra lời bác sĩ nói quả không sai.
Thời gian gần đây Giản Thù đang sử dụng thuốc chống trầm cảm, nếu uống loại thuốc này quá nhiều thì đầu óc sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn, thậm chí còn không nhớ những chuyện chỉ vừa mới xảy ra.

Anh ta ấy à?
Mạnh Viễn ngồi xuống ghế bên cạnh giường cô, đáp:
Anh ta có lớp ở trường nên về trước rồi. Mà này, lúc nãy cô sao vậy, giáo sư Trần nói chắc là cô đã nhớ ra chuyện gì đó đáng sợ lắm. Lẽ nào... có liên quan đến vụ giết người liên hoàn sao?


Bạch Trường Châu là hung thủ.


Bác sĩ nói cô bị kích thích quá lớn, dẫn đến cảm xúc sụp đổ nên ngất đi.

Giản Thù bình tĩnh hỏi:
Bạch Trường Châu đâu?

Bạch Trường Châu cúi xuống nhìn cô rồi đi tới.

Đừng!

Mạnh Viễn vốn đã định đi nhưng nghe thấy vậy thì chợt quay lại, hơi thăm dò hỏi:
Cô không nhớ ư?


Không nhớ...


Có chút việc đi ngang qua thôi, thấy cô Giản cũng ở đây nên tới chào hỏi một tiếng.

Giản Thù ngồi xổm ở đó, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, tựa hồ đang cố hết sức co cuộn người lại. Cổ họng cô giống như bị một bàn tay bóp nghẹt khiến cho hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn hơn. Dường hình ảnh những thi thể cứng đờ vô cùng khủng bố đang hiện ra trước mắt cô, máu tươi không ngừng tràn về phía này, muốn nhấn chìm cô như thủy triều.
Đội trưởng Phó cũng đã dặn cậu ta đừng nói gì với cô.
Mạnh Viễn nói:
Cũng không có gì đâu, chắc là cô tiện tay giật của bác sĩ y tá nào đấy thôi.

Giản Thù cầm cốc nước trong tay, hết3 sức run rẩy nói:
Giáo sư Bạch, có thể… có thể anh ta chính là...


Là cái gì cơ?
Không biết Bạch Trường Châu đã trở về từ khi 9nào, lúc này đang đứng ngay sau lưng Trần Văn Quang, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.
Đội trưởng Phó đã phải mạnh tay ôm lấy cô ấy, không quan tâm đến việc cô ấy cắn véo đánh đấm ra sao, chỉ kiên nhẫn nhẹ giọng dỗ dành mới có thể khiến cho cô bình tĩnh lại.
Nhưng cô ấy lại không hề nhớ chuyện đó.
Giản Thù đang phản ứng quá kịch liệt, Mạnh Viễn chỉ đành vỗ về cô:
Tôi sẽ đi điều tra những chuyện cô vừa nói. Nhưng cô cũng biết đấy, anh ta là chuyên gia tâm lý học tội phạm, đã từng làm cố vấn ở đồn cảnh sát, hơn nữa lại rất có danh tiếng trong trường học, chúng ta không thể bắt anh ta mà không có chứng cứ rõ ràng được. Có điều, cô cứ yên tâm ở đây đi, anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa đâu.

Giản Thù khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:
Tôi biết chắc chắn là hắn, lần này nhất định không được để cho hắn thoát nữa!

Giản Thù thét lên thất thanh, ra sức lắc đầu,
Đừng tới đây, cầu xin anh, đừng tới đây mà!

Giờ phút này, cô như trở về thời điểm của mười năm trước, co rúm người trong tủ quần áo nhìn hung thủ bước từng bước tới gần.

Đừng mà! Đừng! Đừng giết tôi!

...
Giản Thù ngơ ngác nhìn chiếc cúc áo trong tay, có một hình ảnh chợt lướt qua trong đầu cô như một giấc mơ vậy.
Không thể nào, đội trưởng Phó vẫn chưa về mà.
Lúc Giản Thù mở mắt ra lần nữa, trên đỉnh đầu cô là một màu trắng xóa như tuyết, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng chất lỏng nhỏ xuống từng giọt.
Phải mất mấy phút đầu óc cô mới minh mẫn trở lại, nhận ra rõ đây là đâu.
Mạnh Viễn khẽ vỗ vai cô, cố gắng xoa dịu lại tâm trạng của cô:
Cô nói từ từ thôi, đừng gấp, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?


Đầu tiên hắn mượn danh nghĩa của giáo sư Trần để tiếp cận tôi, khiến cho tôi buông lỏng cảnh giác với hắn, sau đó lại dàn dựng sự cố trong đoàn làm phim hòng bịt miệng tôi, chắc chắn hắn chính là hung thủ!


Hả?
Nghe thấy câu nói đột ngột này của cô, Mạnh Viễn ngớ người ra,
Hung thủ gì cơ?

Giản Thù khẩn thiết nói:
Hắn ta là hung thủ của vụ giết người liên hoàn bằng xích sắt, tôi có thể chắc chắn, chính là hắn!

Giản Thù bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, mặc6 dù đã uống nước vào nhưng cổ họng vẫn rất khô khốc, cả khuôn mặt trắng bệch đến cắt không còn một giọt máu.
Nghe thấy giọng nói 5sau lưng, Trần Văn Quang hơi nhỏm người dậy, kinh ngạc hỏi:
Trường Châu, sao anh cũng ở đây vậy?

Lúc cậu ta nhận được cuộc gọi của Giản Thù, vừa khéo đội trưởng Phó cũng đang ở ngay bên cạnh.
Sau khi họ tới quán cà phê, tâm trạng của Giản Thù đã hoàn toàn mất khống chế. Cô sợ hãi co rụt người lại ở đó, không cho bất kỳ ai tới gần mình.
Mạnh Viễn nói:
Cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi còn có việc phải xử lý trước đã.

Giản Thù hơi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, thấy giữa lòng bàn tay có một chiếc cúc áo lặng lẽ nằm đó, bèn sửng sốt hỏi:
Đây là gì vậy?

Đây là phòng bệnh.
Giản Thù chống người ngồi dậy, vết thương trên cánh tay đã được xử lý, máu hơi thấm ra ngoài băng gạc.
Mấy tháng nay, có rất nhiều lúc cô cho rằng anh vẫn đang ở bên cạnh mình, nhưng khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô lại chỉ có thể ngẩn người nhìn căn phòng trống vắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.