Chương 222: Em làm hỏng quần áo của anh còn ít à?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 995 chữ
- 2022-02-06 07:18:04
Cậu có thấy gì kia không?
Trần Tư thấy anh ta nháy mắt thì biết ngay là tên này lại đang định giở trò gì rồi, đành 8miễn cưỡng phối hợp:
Thấy gì cơ?
Hàng cúc trên áo khoác của anh Phó mất đi đâu một chiếc rồi, không biết là bị co3n mèo nhỏ nào chộp đi mất nữa.
Cảnh tượng đã xảy ra chiều nay... không phải là mơ sao?
Giản Thù khẽ cắn môi, tuy rất muốn đi kiểm chứng nhưng lại chẳng dám quay đầu nhìn anh.
Sau khi nói xong câu đó, Quý Thừa Bắc vốn đang mừng thầm vì thấy quả nhiên cô có phản ứng, thì Phó Thời Lẫm bỗng cầm điện thoại đứng lên, lạnh lùng nói:
Tôi về trước đây.
Lúc này cô thật sự không thể mơ mộng hão huyền bất cứ điều gì nữa rồi.
Giản Thù cứ đứng im tại chỗ không biết bao lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên. Ngay lúc cô định ra về thì lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang đứng cách đó không xa.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc bên môi, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn cô chăm chú.
Phó Thời Lẫm khẽ bật cười rồi ôm cô lại vào lòng, vuốt tóc cô nói:
Không.
Nghe thấy anh nói không bị thương, sự lo lắng trong lòng Giản Thù mới vơi đi một chút. Khóc thỏa lòng rồi, cô mới chịu rời khỏi lòng anh, nhưng dù có dùng mu bàn tay lau thế nào cũng không thể khiến cho nước mắt ngừng rơi:
Anh không bị thương là được rồi, em về trước đây.
Câu nói này của cô, thể hiện sự xa cách trong vô hình.
Cho nên kể từ bây giờ trở đi, anh sẽ thay cô gánh vác mọi thứ.
Giản Thù tựa vào lòng anh khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục nức nở.
Khóc một hồi lâu, cô như chợt nhớ ra gì đó, bắt đầu vén áo anh ra xem, nghẹn ngào hỏi:
Anh có bị thương không?
Thẩm Hành nghẹn lời.
Giản Thù chạy ra khỏi phòng VIP nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, cô như mất hết sức lực tựa hẳn vào tường. Cho dù chiếc cúc áo kia là của anh, cho dù chuyện xảy ra buổi chiều không phải là mơ đi chăng nữa, thì đã sao?
Cô đã rời bỏ anh ngay tại thời khắc quan trọng nhất, chắc chắn đội trưởng Phó rất căm ghét cô.
Giản Thù cắn môi chạy thật nhanh về phía anh, vùi đầu vào lòng anh, ôm eo anh thật chặt. Giống như, tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, đều hóa thành hư vô ngay trong khoảnh khắc này.
Giống như, cô và anh chưa từng rời xa nhau. Giống như, anh chỉ vừa đi công tác một chuyến mà thôi vậy.
Bàn tay của Phó Thời Lẫm khẽ vỗ về lưng cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên:
Giản Thù ơi, anh đã về rồi.
Chỗ ngồi của Quý Thừa Bắc rất gần chỗ của Giản Thù, còn cố ý nói lớn tiếng, thêm vào9 đó có lẽ là do thiên thời địa lợi nhân hòa nên vừa đúng lúc một ca khúc được hát xong, không khí chợt tĩnh lặng một cách hi6ếm thấy mất vài giây.
Vì thế, câu nói này của anh ta vang lên vô cùng rõ ràng.
Giản Thù vẫn đang thất thần b5ỗng ngẩng phắt lên, cúc áo ư?
Ngay tại khoảnh khắc này, nước mắt của Giản Thù rốt cuộc cũng không chịu sự kiểm soát của cô nữa, bỗng chốc tuôn trào khiến đôi mắt cô ướt nhòe.
Phó Thời Lẫm bỏ điếu thuốc xuống rồi chậm rãi dang hai tay ra, khẽ nhướng mày nhìn cô.
Toàn bộ ánh sáng của cả thiên hà, dường như đều đang hội tụ lại trên người anh.
Phó Thời Lẫm khẽ liếm đôi môi mỏng, chỉ nói:
Để anh đưa em về.
Không cần đâu, bọn họ đang chờ em ở dưới rồi.
Giản Thù vừa đi được mấy bước thì bỗng dưng lại vòng trở về, khẽ sụt sịt lấy chiếc cúc áo trong túi xách ra trả cho anh, khuôn mặt ướt nhẹp vì khóc, giọng cũng khàn cả đi:
Xin lỗi vì đã làm hỏng áo anh, để hôm nào em mua lại cái khác đền cho anh nhé.
Haiz, anh lại...
Anh ta chỉ vừa lên tiếng thì đã bị một cú đá của Trần Tư làm cho im bặt.
Trần Tư phát hiện, sao tên này chẳng biết xem xét tình hình gì hết thế nhỉ?
Lúc đi ngang qua trước mặt Giản Thù, bước chân của Phó Thời Lẫm hơi khựng lại, thế nhưng cũng không quá lâu.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại, Giản Thù lập tức đứng lên nói:
Xin lỗi, tôi thấy không khỏe cho lắm, tôi về trước đây.
Thẩm Hành còn chưa kịp đuổi theo thì Trần Tư đã cầm ly rượu lên nói với anh ta:
Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau cậu vẫn còn đang đi học, chỉ mới chớp mắt mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, nào, nào, uống một ly nhé?
Người đàn ông nhìn chiếc cúc áo trong tay, giọng nói trầm thấp từ tính:
Em làm hỏng quần áo của anh còn ít lắm sao?
Giản Thù đỏ bừng mặt:
Anh đừng có hơi một chút lại nói mấy chuyện ‘mặn mòi’ như thế, em đi trước đây.
Quay lại đây.
Đôi chân dài của Phó Thời Lẫm áp tới, chặn cô lại giữa anh và bức tường,
Em có ý gì? Hửm?
Hơi thở nam tính phả vào mặt, bao trọn lấy cô.
Giản Thù tủi thân cắn môi, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, cứ như vừa bị anh bắt nạt vậy. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà hơi nghiêng đầu sang một bên, đáp:
Chúng ta đã chia tay rồi...
Ai cho phép?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.