Chương 227: Có nhau bên cạnh, mới là trọn vẹn



Chị biết rồi.


Giản Thù ném điện thoại sang một bên rồi nhanh chóng thay quần áo. Lúc không cẩn thận động vào vết 8thương, cô đau đến mức nhíu chặt mày, nhưng tay vẫn không hề dừng lại.

Sau khi thay quần áo xong, cô gỡ miếng băng3 gạc ra.
Phó Thời Lẫm dọn dẹp bàn ăn, vệ sinh sạch sẽ xong mới khóa cửa rời đi.
Lúc tới đồn cảnh sát, Mạnh Viễn chạy tới hỏi:
Đội trưởng Phó, Giản Thù thế nào rồi ạ?


Vẫn ổn.
Phó Thời Lẫm bước vào phòng làm việc, lấy tập hồ sơ
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
ra, lạnh giọng nói,
Cậu đi mời Bạch Trường Châu tới đây một chuyến cho tôi.

Phó Thời Lẫm đặt xấp hồ sơ xuống, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
Ai nói gọi anh ta tới đây là vì vụ án này?

Mạnh Viễn không hiểu lắm:
Sao ạ?


Hôm qua lúc Giản Thù bị thương, mảnh thủy tinh ở hiện trường có dấu vân tay của anh ta.

Thật ra vết thương này cũng không quá lớn, chỉ cần dùng một miếng băng cá nhân là có thể tạm che lại được9.
Giản Thù mở cửa phòng ngủ ra rồi chạy vào phòng ăn bưng bát cháo lên húp vài ngụm, nói:
Đội trưởng Phó, em có v6iệc phải đi trước đây, anh...

Phó Thời Lẫm kéo cổ tay cô lại:
Ăn thêm chút nữa đi đã.


Nhưng bác sĩ nói tâm trạng của Giản Thù không được ổn định, rất có thể đã sinh ra ảo giác, có khi nào chỉ là cảm giác của cô ấy...


Cứ mời anh ta tới đây là sẽ biết được ngay có phải là ảo giác hay không.

Mạnh Viễn gật đầu, nói:
Nhưng hiện giờ Bạch Trường Châu đang có cái danh là cố vấn đặc biệt của đồn cảnh sát, chẳng những thế anh ta lại rất có tiếng trong trường học, cứ gọi anh ta tới đây mà không có bằng chứng trong tay thì có phải là không được ổn lắm không ạ? Dù sao đây cũng là một vụ án lớn, gần như tất cả mọi người đều đang để mắt tới nó, nếu chẳng may sơ ý một chút thì sẽ rất dễ bị người ta nắm thóp…

Phó Thời Lẫm đưa cho cậu ta một tờ giấy, nói:
Dẫn toàn đội đi đối chiếu xem khoảng thời gian này Bạch Trường Châu đã làm những gì, nhanh nhất có thể.


Rõ!

Phó Thời Lẫm đứng dậy:
Khi nào có kết quả thì gọi ngay cho tôi, bây giờ tôi phải tới trung tâm giám định một chuyến.

Bọn họ vừa ra tới cửa thì Đinh Du đã từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy Phó Thời Lẫm, cô ta nhanh chân bước tới nói:
Đàn anh...

Phó Thời Lẫm nhìn Chu Tiến ra hiệu cho cậu ta đi trước rồi bình thản hỏi:
Có chuyện gì vậy?


Em nghe nói anh bị thương trong nhiệm vụ lần này, vụ án này lúc trước đã giao cho bọn em phụ trách rồi, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.


Không cần đâu.

Đinh Du hơi mấp máy nhưng lại không biết nên nói gì nữa, im lặng một chút mới tiếp lời:
Vậy có chuyện gì bọn em có thể làm được không?


Tìm những người cùng khóa cùng lớp có quan hệ tốt với Ôn Hải Thanh, hỏi thăm từng người một xem lúc ở trường bọn họ đã từng bắt gặp hay nghe kể về chuyện Ôn Hải Thanh và Bạch Trường Châu ngầm qua lại với nhau hay không. Điều tra hết tất cả nhân viên của trường đã từng làm việc trong khoảng thời gian bốn năm đại học của Ôn Hải Thanh, không được bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Giản Thù nhìn bát5 cháo vẫn còn hơn phân nửa, cảm thấy nếu không ăn hết thì quả thực có hơi lãng phí, vì vậy cũng không vội vàng gì một hai phút. Ăn xong, cô lau miệng nói:
Em phải đi thật rồi, khi nào xong em sẽ gọi cho anh.


Ừ.

Giản Thù lập tức chạy biến đi như một làn khói.

Tôi biết rồi đội trưởng Phó, tôi sẽ lập tức đi ngay!

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng:
Gọi Chu Tiến vào đây.

Sau khi Mạnh Viễn đi ra ngoài, Chu Tiến cũng bước vào ngay:
Đội trưởng Phó tìm em ạ?

Đinh Du gật đầu, đáp:
Vâng, em sẽ đi giao việc ngay.


Sau khi nói xong, Phó Thời Lẫm nhanh chân rời đi.

Đinh Du cũng trở về đội giao nhiệm vụ cho từng người một.

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều bước vào trạng thái bận rộn bù đầu.

Suốt mười năm qua vụ án này vẫn không có chút manh mối nào, mãi đến tận bây giờ mới xuất hiện kẻ tình nghi đầu tiên. Đối với tất cả mọi người mà nói, đây rõ ràng là một tin vô cùng chấn động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.