Chương 245: Hai người không định kết hôn à?



Đừng chạm vào!


Phương Phương giật thót mình, vội rụt tay lại.

Vừa rồi chạy nhanh quá, giờ Giản Thù vẫn còn thở hổn hển. Nói xong, có8 lẽ do cảm thấy phản ứng của mình mạnh quá, cô lại cười khan, nói:
Chỉ là chút thuốc cảm thôi mà, lát nữa về nhà chị sẽ uống sau.


Chị Giản Thù, loại thuốc này rất hại sức khỏe, không được uống nhiều đâu.


Chị biết mà, chỉ có mỗi một lần này thôi, hẳn là… không sao đâu…

Lúc trước đội trưởng Phó luôn dùng các biện pháp phòng tránh, bình thường đều là gần kết thúc mới dùng bao, lần cuối cùng của buổi sáng kia mới bắt đầu được vài phút, quá sơ ý!
May mà tài xế chỉ chăm chăm lái xe, trong xe lại bật nhạc nên không chú ý đến chuyện ở phía sau.
Mắt Phương Phương trợn rõ to, đầu gật lia lịa.
Giản Thù buông cô ấy ra, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt chẳng còn gì lưu luyến.
Phương Phương lại hỏi:
Hai người không định kết hôn à?

Kết hôn ư?
Giản Thù hơi sững sờ, trước giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cô cảm thấy, bây giờ mà nói mấy chuyện đó có vẻ vẫn còn sớm quá.
Tuy Phươn3g Phương chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng cũng không phải là không biết gì về phương diện sinh lý. Cô càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó h9ơi khác thường. Nếu chỉ là mua thuốc cảm, thì sao chị Giản Thù lại căng thẳng thế được…
Cô chậm chạp hiểu ra, ngẩng đầu nhìn vết tích trên cổ6 Giản Thù, dường như đã biết rõ vấn đề, chợt trợn trừng mắt lên:
Lẽ nào chị…

Giản Thù vội bịt miệng cô ấy lại:
Em đừng nói, đừng nói nữa.
5
Phương Phương áp sát lại gần, nhỏ giọng nói:
Đội trưởng Phó cũng bất cẩn quá ấy, sao có thể… như thế được?


Không phải tại anh ấy đâu, tại chị…
Giọng Giản Thù hơi bối rối, xấu hổ.
Đều do cô cả, đang yên đang lành lại đi chọc anh làm cái gì không biết. Đã trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc. Tự làm tự chịu thôi!
Chiếc nhẫn phát hiện được ở hiện trường vụ án là thương hiệu từ hơn mười năm trước, giờ đã sập tiệm rồi, muốn lấy được thông tin mua hàng từ chỗ họ cũng phải mất thêm khá nhiều thời gian. Những thứ tìm được khác vẫn đang trong quá trình kiểm tra, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới lấy được.
Phó Thời Lẫm cầm báo cáo, lật ra xem vài trang, nói:
Bên chỗ hồ sơ người mất tích đã có tiến triển gì chưa?

Chu Tiến đáp:
Em đi tra rồi ạ, không có ai phù hợp với điều kiện của người chết.

Tình huống này chỉ có hai loại khả năng.
Hoặc là người chết không có người nhà, hoặc là sau khi người chết mất tích, người nhà họ cũng không báo cảnh sát. Bất luận là loại khả năng nào thì cũng đều bất lợi cho quá trình phá án của họ cả.
Thi thể đã từ hơn mười năm trước rồi, chỉ còn lại có một đống xương khô, giờ mà điều tra, đúng là chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.
Phó Thời Lẫm nói:
Phái người thay phiên nhau canh chừng bên phía khu Đông Sơn đi, phòng trường hợp trong quá trình thi công lại đào được thêm cái gì nữa. Lần này họ sẽ không thông báo lên trên đâu, chắc chắn sẽ lén xử lý. Giám sát chặt vào.

Việc rà soát hai hôm trước chỉ là công tác cơ bản nhất, hoàn toàn không có thời gian thừa để triển khai truy tìm sâu hơn, nên những thứ có thể tìm được cũng rất hữu hạn. Những thứ bị chôn vùi dưới lòng đất thường mới là chứng cứ mấu chốt nhất.
Chu Tiến đáp ngay:
Rõ!

Nhưng mà… đó cũng lại là chuyện quá đương nhiên.
Phương Phương hỏi như vậy ngược lại cũng nhắc nhở cô, bất kể sớm hay muộn thì rồi sẽ phải đi đến bước đó. Thế nhưng, hiện nay cô vẫn còn chưa gặp người nhà anh ấy, dù lần trước đội trưởng Phó từng nói họ sẽ thích cô thôi, có điều cô cho rằng đó hẳn là chỉ để an ủi cô, cho cô đừng nghĩ nhiều mà thôi.
Giản Thù khẽ cắn môi, thở dài một hơi. Để nói sau vậy!

Ở đồn cảnh sát.
Mạnh Viễn đã lấy kết quả xét nghiệm từ trung tâm giám định về, xương cốt được giữ hoàn chỉnh, không có bất cứ thương tổn nào, cũng không đổi màu, có thể loại trừ nguyên nhân tử vong là do vũ khí sắc nhọn tạo thành, hoặc là do trúng độc mà chết.
Phó Thời Lẫm đặt báo cáo xuống, đứng dậy:
Các cậu đi làm việc đi.


Chờ mọi người đều đi hết, có một thành viên trong đội mới gãi đầu gãi tai bước tới:
Đội trưởng Phó, em có một chuyện muốn báo cáo với anh ạ…



Nói đi.


Thành viên này tên là Lâm Khải, hai ngày trước cậu ta chịu trách nhiệm bảo vệ Giản Thù. Hôm đó sau khi Giản Thù đến đồn cảnh sát, cậu ta cũng muốn quay về lấy chút đồ, nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa lại nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và đội trưởng Đinh.

Cậu ta không phải dạng người lắm lời nhiều chuyện, nhưng chuyện này cứ rối rắm trong lòng cậu ta suốt hai hôm nay rồi.

Nói ra thì cảm thấy mình là đàn ông đàn ang, lại đi nói sau lưng hai người phụ nữ thì có vẻ hơi đưa chuyện quá… Cơ mà nếu không nói, thì nội dung cuộc nói chuyện kia lại khiến cậu ta càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.