Chương 254: Cảnh sát trưởng mèo đen
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1018 chữ
- 2022-02-06 07:18:36
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, anh ta mới quay đầu lại nhìn một cái.
Lẽ nào bây giờ Phó Thời Lẫm mới biết chuyện Đinh Du bắt đ8ầu thích cậu ta từ hồi còn trong trường ư? Nếu là vậy, thì thật ra cũng chẳng có gì lạ lắm.
Phó Thời Lẫm nghe ra được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của cô, đứng dậy nói:
Ngoan, em ngủ sớm đi, ngày mai anh lại gọi cho em nhé.
Vâng… chúc anh ngủ ngon.
Gì thế em?
Giản Thù dụi mắt:
Không có gì ạ, chỉ là… em muốn gọi anh thôi.
Lúc trước cô và đội trưởng Phó đều đã hẹn nhau, chờ đến khi phim được công chiếu, họ sẽ cùng đi xem với nhau.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, trong cả quá trình lưu diễn, Giản Thù thu được khá nhiều lời khen. Càng gần đến ngày chiếu phim, danh tiếng của bộ phim càng tăng vọt. Trong đó, các tình tiết phá án liên kết với nhau, mắt xích này nối vào mắt xích kia, đầy cảm giác huyền bí, khiến cho khán giả vô cùng căng thẳng, cảm xúc dễ dàng bị các nhân vật trong phim dẫn dắt, tim thót lên tận cổ, không hạ xuống được.
Lâm Tĩnh bước tới hỏi:
Tổ trưởng 3Kha, có gì cần em đi làm không ạ?
Kha Hiển nhìn cô, nói:
Cô đi tra giúp tôi vợ của Bạch Trường Châu.
Chúc em ngủ ngon.
Cúp điện thoại xong, Giản Thù dùng tốc độ nhanh nhất để tắm qua một cái, rồi bò ra giường ôm cảnh sát trưởng mèo đen ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Mạnh Viễn đã lấy được báo cáo xét nghiệm từ trung tâm giám định về rồi.
…
Đoạn phim đuổi bắt tội phạm ở quảng trường đó rất đậm cảm xúc, ngay cả nữ diễn viên cũng đều là đánh đấm thật cả, không hề khoe chân khoe dáng, làm cho có chút nào.
Ai cũng có thể nhìn ra được, đoàn làm phim này thật sự đã dùng trái tim và đạo đức nghề nghiệp để quay hết bộ phim.
Ừ.
Đội trưởng Phó ơi.
Cô biết, hồi trước nếu đội trưởng Phó mà bận phá án, thì đại đa số thời gian đều sẽ ở lại đồn cảnh sát. Nhưng nơi cô ở cách đồn không xa, anh ấy lái xe chắc cũng chỉ tầm năm phút là đến.
Phó Thời Lẫm đáp:
Anh về thay bộ quần áo.
Phim còn chưa chính thức công chiếu, điểm đánh giá đã đạt đến chín chấm mấy rồi.
Có người chuyên nghiệp trong giới nhận xét rằng, Nhân chứng trực tiếp sẽ trở thành một quân bài bất ngờ trong giới phim ảnh năm nay.
Đáng yêu chết đi được!
Giản Thù lăn một vòng, gửi tin nhắn cho đội trưởng Phó hỏi xem anh đã ăn cơm chưa.
Cô chạy vào nhà vệ sinh nhìn…
Bà dì cả của cô đến rồi!
Đợt lưu diễn quảng bá cuối cùng là ở thành phố Vân.
Xuống máy bay, Giản Thù hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đã về rồi.
Vợ ấy ạ? Lúc 9bàn giao cho đội số 3, trong ghi chú không thấy có người này ạ.
Vợ anh ta đã qua đời rất nhiều năm rồi, thế nên tạm thời vẫn6 chưa nằm trong phạm vi điều tra. Cô đi tra thử đi, xem có thể đào ra được chút manh mối gì không.
Lâm Tĩnh gật đầu:
Em biết5 rồi ạ.
Chờ chút đã.
Kha Hiển gọi cô lại,
Nếu Bạch Trường Châu thật sự là hung thủ thì tố chất tâm lý của anh ta cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn vượt xa vẻ bề ngoài, làm việc cũng sẽ không để lại sơ hở. Cô nhất định phải cẩn thận đấy.
Ừm, anh có chút thời gian.
Thế… anh đã ăn cơm chưa?
Lâm Tĩnh hơi kinh ngạc, khó hiểu hỏi:
Tổ trưởng Kha, sao anh lại đặc biệt dặn dò em thế ạ?
Lần này đội của họ còn có rất nhiều thành viên đến nữa chứ.
Kha Hiển không hề ngại ngùng, nói:
Vì cô khá ngốc nghếch, những người khác đều không khiến tôi phải lo.
Giản Thù liếm răng, bật cười. Xem ra, đúng là không dễ trúng xổ số trong một lần nhỉ.
Bộ phim Nhân chứng trực tiếp này, hầu như cả đoàn làm phim đều đã xem hết bộ phim hoàn chỉnh trong buổi họp báo ra mắt rồi, nhưng riêng Giản Thù thì nhất quyết không xem.
Lâm Tĩnh cạn lời.
Ồ… thì ra là thế!
Phương Phương đi theo sau cô, nói:
Chị Giản Thù ơi, hôm nay quảng bá xong, đạo diễn bảo buổi tối mời mọi người cùng ăn cơm đấy.
Giản Thù gật đâu:
Chị biết rồi, khoảng mấy giờ thì kết thúc nhỉ?
Về đến khách sạn, Giản Thù lập tức ôm lấy cảnh sát trưởng mèo đen, nằm lăn ra giường.
Đúng là, càng nhìn càng thấy giống đội trưởng Phó.
Anh ăn rồi.
Phó Thời Lẫm xoa xoa đầu của thằng nhóc ở trước mặt mình,
Cổn Cổn cũng ăn rồi.
Giản Thù cười hỏi:
Anh về nhà rồi à?
Một đêm yên giấc không mộng mị.
Chạy lưu diễn vài ngày, đi qua vài thành phố, Giản Thù mệt đến mức chẳng có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác nữa, cho đến khi có một ngày, nửa đêm bụng dưới của cô bỗng nhâm nhẩm đau.
Rất nhanh sau đó, Phó Thời Lẫm đã gọi điện thoại lại.
Giản Thù nhìn thấy vội bò dậy nghe máy:
Bây giờ anh không bận ạ?
Quả thực Giản Thù mua rất đầy đủ, cái gì cũng có không thiếu thứ nào, đã mấy ngày anh không về nhà của anh rồi.
Giản Thù ôm cảnh sát trưởng mèo đen:
Vậy lúc nào anh đi thì bế Cổn Cổn xuống gửi dưới trung tâm chăm sóc thú cưng ở dưới nhà nhé, như vậy anh cũng không cần phải tranh thủ về cho nó ăn nữa.
Ăn cơm xong hình như vẫn còn chương trình nữa ấy, chắc sẽ muộn lắm chị ạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.