Chương 258: Muốn anh tắm cùng em không?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 963 chữ
- 2022-02-06 07:18:56
Xử lý xong, thoa lại son môi, cô mới trả áo cho anh:
Em vào trước đây, anh chờ một lát rồi hãy vào nhé.
Ừ.
Chờ Giản Thù đ8i rồi, Phó Thời Lẫm lôi thuốc ra châm một điếu, đường nét tuấn tú ẩn vào trong bóng đêm, chỉ có đốm lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe lúc sáng3 lúc tối.
Giản Thù nhận ra gã chính là tay đàn ông trẻ tuổi ở rạp chiếu phim và cũng là kẻ đã tấn công cô ở cửa khách sạn lúc trước. Cô mặc váy, đi giày cao gót, nên dù có phát giác ra nguy hiểm, thì động tác cũng không thể gọn gàng nhanh nhẹn được, ngay khi trốn sang bên cạnh, chân lại loạng choạng.
Tay gã sắp vươn đến gần mặt cô, đột nhiên lại có một bàn tay khác chắn ngay trước mắt cô.
Giây tiếp theo, mặt Giản Thù bị thứ nước gì đó ấm áp bắn vào, mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
Phó Thời Lẫm chợt biến sắc:
Giản Thù đâu?
Cô ấy vừa mới đi xong, em đang định xuống tìm cô ấy đây.
…
Anh ta đã tra xét một lượt, từ nhỏ mấy ông anh của anh ta như Quý Thừa Bắc, Chu Dự Nam, Trần Tư đã thích chạy sang5 nhà họ Hứa chơi rồi. Ban đầu anh ta cũng không mấy để ý, nhưng do có một lần vô tình anh ta nghe thấy Hứa Ý nhắc đến anh họ cô ấy trên một buổi tiệc rượu. Khi đó, anh ta mới chợt nhớ ra rằng, ông cụ nhà họ Hứa còn có một người con gái nữa, chẳng qua bà đã xa rời hồng trần quá lâu rồi nên mới dần dần bị lãng quên thôi.
Nếu anh ta đoán không nhầm, thì Phó Thời Lẫm chính là cháu ngoại của ông cụ Hứa. Như vậy, quan hệ giữa anh và Cố Chiêu cũng có thể dễ dàng suy ra được.
Tay cảnh sát nghèo túng mà Cố Chiêu luôn coi thường đó lại là người thừa kế chính thống của nhà họ Hứa mà anh ta ngấp nghé thèm thuồng đã lâu… Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười rồi.
Em không sao…
Bạch Trường Châu đứng bên cạnh nói:
Hẳn là cô Giản bị sợ hãi đấy, không có gì đáng ngại.
Phó Thời Lẫm hơi buông cô ra, quay sang nhìn Bạch Trường Châu rồi nói với Mạnh Viễn vừa chạy tới:
Cậu cầm máu cho giáo sư Bạch đi rồi đưa anh ấy tới bệnh viện.
Bạch Trường Châu rụt tay lại, giọng nói vẫn ôn hòa như xưa:
Cô Giản, cô không sao chứ?
Ánh mắt của Giản Thù vô thức rơi xuống bàn tay bị thương kia của anh ta, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, dồn lại thành một vũng nhỏ.
Phó Thời Lẫm chạy tới ôm cô vào lòng, hơi thở lạnh lẽo trên người lúc này mới có phần tan đi. Anh thấp giọng hỏi:
Em có bị thương ở đâu không?
Bàn tay đang cầm điện thoại của Giản Thù siết chặt lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Chờ tiếng bước chân lại gần, cô bất ngờ quay phắt người lại.
Dường như đối phương không ngờ được rằng cô sẽ phản ứng nhanh như vậy, động tác tay hơi dừng lại một giây, sau đó dùng lực cực lớn ập tới.
Giản Thù đứng bên ngoài khách sạn, lúc này fan hâm mộ đều đã ra về, chỉ lác đác có vài người đi đường qua lại thôi.
Cô nhìn đồng hồ, dùng mũi chân đá đá mấy hòn đá nhỏ trước mặt.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô hơi rụt cổ lại, vừa lấy điện thoại ra định chơi game chờ thì phía sau loáng thoáng vang lên tiếng bước chân.
Cũng cùng lúc đó, gã đàn ông bị khống chế trong chớp mắt, đè dí xuống dưới đất, con dao giấu trong tay áo cũng bị tước bỏ.
Nhìn người che trước mặt mình, Giản Thù ngây ra như phỗng.
Sao anh ta có thể…
Thẩm Hành đứng dựa vào lan can, nhìn ra bầu trời đêm tịch liêu, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Ở cách đó không xa, Phương Phương đứng đó nhìn bóng lưng anh ta, vò đầu bứt tai, không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì. Có lẽ… tại gần đây cô mệt mỏi quá đấy mà.
Phó Thời Lẫm vừa vào đến sảnh lớn, Mạnh Viễn đã chạy tới:
Đội trưởng Phó, người ở đồn vừa gọi điện thoại cho em, nói là thằng nhãi hành hung trước cửa khách sạn đó chạy mất rồi.
Đúng lúc này, Thẩm Hành đi ra, đứng bên cạnh anh:
Không phải tôi thua anh, mà tôi thua cô ấy thôi.
Thua tình cảm mà Giản9 Thù dành cho anh.
Vẻ mặt Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt, anh khẽ búng tàn thuốc:
Như nhau cả.
Xem ra, hẳn là anh vẫn chưa nó6i với cô ấy nhỉ.
Phó Thời Lẫm hơi ngước mắt lên, giọng lành lạnh:
Đây là chuyện của tôi.
Thẩm Hành nhún vai, nhướng mày:
Tôi biết, tôi cũng chẳng định xen vào chuyện này. Quan hệ của các người thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ. Tôi chỉ cảm thấy rằng, khi Cố Chiêu biết chuyện này, chắc hẳn vẻ mặt của anh ta sẽ màu sắc lắm. Còn về Giản Thù à…
Phó Thời Lẫm không thèm để ý đến anh ta nữa, dập tắt điếu thuốc rồi đi vào trong.
Mạnh Viễn vẫn chưa kịp phản ứng, thở hổn hển nói:
Giáo sư Bạch, anh đi theo tôi đi.
Làm phiền cậu quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.