Chương 287: Thế nào là thích một người
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1399 chữ
- 2022-02-06 07:19:32
Ăn rồi.
Giản Thù nhìn khung ảnh trong tay anh, tò mò hỏi:
Cái gì đấy anh?
Phó Thời Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô:
Ảnh ch8ụp bố anh và đồn trưởng Diệp.
Mạnh Viễn hơi lo lắng hỏi:
Liệu đội trưởng Phó có mắng cô ấy không?
Giản Thù nhìn cậu ta khó hiểu:
Sao lại mắng?
Thì…
Mạnh Viễn thu ánh mắt lại, vò đầu:
Cũng không tiến triển gì đâu, lúc trước cô bảo tôi trả đồ cho cô ấy, rồi cô ấy mời tôi ăn, tất nhiên tôi không thể để cô ấy trả tiền được, thế là tôi lén thanh toán trước. Hôm nay cô ấy nói sẽ đến đồn cảnh sát tìm tôi, tôi cũng không ngờ cô ấy sẽ mua mấy thứ này tới…
Thế thôi à?
Cô ấy nói chưa bao giờ đến công viên giải trí, hai ngày trước tôi được nghỉ, thế là đi cùng cô ấy…
Anh đừng nghĩ nhiều thế. Hứa Ý lớn rồi, có quyền tự do kết bạn. Anh cứ yên tâm đi, người nhà họ tốt lắm.
Nhà cô ấy…
Mạnh Viễn nói được ba chữ thì ngừng lại.
Hứa Ý cắn ống hút, như suy tư hỏi Giản Thù:
Chị Giản Thù ơi, thế nào là thích một người ạ?
Anh họ nói gì với em à?
Anh ấy hỏi em có thích Mạnh Viễn không.
Phó Thời Lẫm liếm đôi môi mỏng, nhìn qua nhìn lại giữa Hứa Ý và Mạnh Viễn, nói:
Vào đây.
Hứa Ý hoàn toàn không nhận định được tình hình, vui vẻ chạy vào.
Mạnh Viễn vội nói:
Đội trưởng Phó…
Giản Thù cười:
Đi chơi có vui không?
Mạnh Viễn ngượng nghịu trả lời:
Vui.
Tôi hỏi cô ấy mà, cô ấy đi chơi có vui không?
Giản Thù nói:
Vậy em trả lời như thế nào?
Hứa Ý từ tốn nói:
Em nói em không biết, nhưng em thấy nói chuyện với anh ấy rất vui. Anh ấy biết kể chuyện làm em cười, mời em đi ăn, còn cùng em đi chơi công viên giải trí nữa... Em chưa bao giờ vui vẻ như mấy ngày vừa rồi.
Em có bất giác nhớ đến người ta, muốn gặp người ta ngay lập tức không?
Có ạ.
Giản Thù cười:
Thế thì được gọi là thích đấy.
Hứa Ý nằm bò ra bàn, lại hơi rầu rĩ:
Nhưng anh họ bảo em suy nghĩ kĩ càng rồi hãy quyết định.
Giản Thù cũng đoán anh đã tỉnh thì sẽ không ngủ nữa, theo anh ra khỏi phòng làm việc.
Giữa nhóm người, Hứa Ý đang mỉm cười ngọt ngào chia trà chiều và bánh ngọt cho mọi người. Mạnh Viễn đứng bên cạnh cô, sắc mặt đỏ hồng ngượng nghịu.
Giản Thù chớp mắt, hai người này phát triển nhanh thế à…
Phó Thời Lẫm đi theo cô, nói với Mạnh Viễn đang ngập ngừng:
Xử lý các tài liệu cần cho phiên tòa của Trần Văn Quang, gửi cho tôi một bản. Chiều mai Bạch Trường Châu sẽ được chuyển từ nhà giam đến Viện Kiểm sát, gửi các tài liệu liên quan đi trước khi tan làm chiều nay.
Rõ.
Mạnh Viễn vâng xong nhưng không đi làm ngay, đứng nhìn anh trân trân.
Giản Thù không ngủ, cô mở mắt, hơi nhích ra khỏi lòng Phó Thời Lẫm để anh gối đầu lên chân mình.
Nửa tiếng sau, Mạnh Viễn vào đưa tài liệu, vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh đó, lập tức trợn tròn mắt.
Giản Thù vội
suỵt
một tiếng, Mạnh Viễn ra dấu hiểu ý, nhẹ nhàng lui ra.
Lúc mới đến Giản Thù đã nghe thấy đám Chu Tiến nói chuyện đồn trưởng Diệp bị cách chức.
Cô3 cắn môi, nhìn anh:
Vì vụ án của Trần Văn Quang à?
Phó Thời Lẫm biết cô nghĩ gì, anh mỉm cười kéo cô vào lòng:
Không sao, coi 9như ông ấy đi nghỉ dưỡng thôi.
Phó Thời Lẫm nhìn Giản Thù, vén lại tóc cho cô:
Em đi chơi với Hứa Ý đi, tối anh sẽ đến đón em.
Giản Thù gật đầu:
Vậy chúng em đi đây.
Trong quán trà sữa tại trung tâm thương mại.
Mạnh Viễn vội đi ra, mới đi được hai bước lại quay lại, lắp bắp nói với Hứa Ý:
Anh... anh còn có việc, không đi cùng em được...
Hứa Ý cười nói:
Không sao, một lát nữa em sẽ đi mua sắm với chị Giản Thù.
Giản Thù biết đội trưởng Phó bận rộn, cũng không định ở lại lâu, đang rầu rĩ nghĩ xem chiều nay làm gì.
Cũng vui...
Thật ra cô hiểu Hứa Ý, từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Hứa, có rất nhiều chuyện không được tự quyết. Với tính cách của mình, chắc chắn Hứa Viễn Chinh sẽ không dẫn cô ấy đi chơi công viên.
Xem ra Hứa Ý và Mạnh Viễn nói chuyện khá hợp.
Một lúc sau bên ngoài có tiếng huyên náo nho nhỏ.
Âm thanh không to, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn tỉnh dậy.
Giản Thù vội che tai che mắt anh lại:
Anh ngủ nữa đi.
Chờ ngoài này.
Mạnh Viễn lập tức rút cái chân đang định bước của mình lại.
Sau khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, một đám người nhìn nhau lo lắng.
Phó Thời Lẫm nói:
Còn việc gì không?
Không… không ạ…
Thế là xong à?
Giọng anh khàn khàn:
Mấy giờ rồi?
Một rưỡi. Anh vẫn ngủ được thêm nửa tiếng.
Phó Thời Lẫm nắm tay cô, ngồi dậy:
Anh ra xem có chuyện gì.
Đặc biệt là Mạnh Viễn.
Chu Tiến xua tay như xua vịt:
Được rồi, được rồi, về chỗ thôi.
Giản Thù cầm một cốc trà sữa đứng bên cạnh Mạnh Viễn, vỗ vai cậu ta:
Đừng căng thẳng, anh ấy chỉ hỏi chuyện thôi, nhưng tốc độ phát triển của hai người vượt quá sức tưởng tượng của tôi đấy.
Suýt thì cậu ta quên mất, đội trưởng Phó là cháu ngoại của ông cụ Hứa, thế tức là, Hứa Ý…
Mạnh Viễn cảm thấy huyệt Thái dương của mình giật giật.
Hứa Ý nhanh chóng đi ra, vẫn là dáng vẻ lúc trước, hình như không nói chuyện gì không vui cả.
Đúng vậy. Chuyện tình cảm là chuyện cả đời, đầu tiên em phải quyết định em chỉ muốn anh ấy làm bạn, hay muốn phát triển thêm lên.
Nếu chỉ muốn làm bạn thì có phải sau này khi anh ấy có bạn gái, anh ấy sẽ giữ khoảng cách với em, thậm chí còn không liên lạc với em nữa không?
Ừm, cũng kiểu kiểu đó.
Có người nói:
Đội trưởng Phó và chị dâu ra rồi.
Mạnh Viễn ngoái lại, đang định giải thích thì nghe thấy Hứa Ý vui mừng gọi:
Anh họ, chị Giản Thù.
Tất cả mọi người bao gồm cả Mạnh Viễn đều ngây ra tại trận.
Giản Thù chỉ muốn tìm cớ để anh nghỉ ngơi một chút, nào ngờ anh lại nói câu này. Còn lý do tại sao ngủ không ngon ư, chẳng phải là vì…
Cô đỏ mặt nhoài ra khỏi lòng anh, phồng miệng nói:
Không ngủ nữa, không ngủ nữa.
Phó Thời Lẫm thấp giọng cười, kéo cô quay lại:
Ngủ đi, anh ở đây với em.
Ban nãy còn hi hi ha ha đùa giỡn, giờ không ai dám thở mạnh.
Cô bé mà Mạnh Viễn thích là em họ của đội trưởng Phó ư?
Thằng nhóc này ra tay nhanh thật.
Giản Thù im lặng. Xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn đội trưởng Phó còn khó chịu hơn cô.
Đồn trưởng Diệp không những là sư phụ, mà còn gần như là bố anh vậy. Giọng nói của anh, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Đội trưởng Phó5, tối hôm qua em ngủ không ngon, anh ngủ với em một lúc nhé.
Khóe môi anh nhếch lên:
Sao lại ngủ không ngon?
Hứa Ý chau mày:
Nhưng em không muốn thế.
Cô ngừng lại một lát rồi mỉm cười,
Chị Giản Thù, em biết phải làm gì rồi, cảm ơn chị.
Giản Thù cười lắc đầu:
Không sao. Mạnh Viễn tốt tính lắm, anh họ em chỉ muốn em nhận định rõ ràng cảm xúc của em dành cho Mạnh Viễn, tránh sau này hai người bị tổn thương thôi.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Hứa Ý hỏi:
Chị Giản Thù, bao giờ chị và anh họ em kết hôn?
Giản Thù hơi khựng lại:
Cái này... chị cũng không biết.
Em nghe nói bác em đã đưa vòng tay cho chị rồi, ngày nào ông cũng nhắc đấy.
Vòng... tay á?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.