Chương 29: Đội trưởng phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy


Phó Thời Lẫm không nhìn theo cô nữa, giọng điệu vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước:
Giải thích cái gì?



Hình như cô ấy hiểu lầm thàn8h anh phạt em vì cô ấy rồi...


Phó Thời Lẫm nói:
Kết quả như nhau cả.

Phó Thời Lẫm không trả lời, xoay người rời đi.
Mạnh Viễn cào cào tóc, rốt cuộc là hai người này đang làm trò gì vậy?
...

Em nghe nói ở thành phố B đã có mấy bên truyền thông nắm được tin tức, nhưng không biết vì sao mà bị ém lại, không tung ra. Xem ra ngoại trừ phía cảnh sát chúng ta thì vẫn còn có người khác muốn bảo vệ người còn sống kia. Hơn nữa, lai lịch của kẻ đó cũng khá lớn...

Phó Thời Lẫm ném trả bản kiểm điểm lại cho cậu ta:
Phần còn lại, lúc nào có thời gian thì viết cho xong đi.

Mạnh Viễn nhận lấy, vỗ trán một cái, sau đó mới chậm chạp nhớ ra, hỏi:
Đội trưởng ơi, không phải anh đang cố tình làm cho Giản Thù xem đấy chứ?

Sau khi về đến nhà, Giản Thù càng nghĩ càng tức giận. Cô lấy điện thoại mở khung chat với anh ra, bực bội gõ tin nhắn cành cạch. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại xóa đi, gõ một dòng khác.
Cứ như vậy vài lần, cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Làm như vậy chẳng khác nào tự chuốc nhục vào người.
Cô liếm răng, đổi tên anh thành
Tên xấu xa
xong thì trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Mạnh Viễn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Đội 3trưởng Phó, anh cứ như vậy sẽ rất dễ sống cô độc cả đời đấy.

Mai tôi tới thành phố B một chuyến, cậu tiếp tục nán lại đoàn phim mấy ngày, 9nhớ đưa Giản Thù về nhà.


Vụ án ở thành phố B không phải có tổ chuyên án điều tra rồi sao?

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng:
Tôi đi xem 6thế nào, có rất nhiều chi tiết cần phải thẩm tra đối chiếu.

Nói đến việc này, Mạnh Viễn cũng phấn chấn hơn hẳn, tò mò hỏi:
Đội trưởng Phó5, anh là người phụ trách vụ án năm xưa, về thông tin của người duy nhất sống sót đó, chắc anh biết rất nhiều đúng không?

Phó Thời Lẫm vừa lật bản kiểm điểm mà cậu ta viết, giọng nói rất bình thản không có chút dao động nào:
Chuyện không nên biết thì đừng hỏi.

Đến đây thôi thì đến đây thôi! Cô mà còn chủ động tìm anh, cô sẽ là con cún!
Vài ngày sau, Giản Thù chỉ tập trung vào việc đóng phim của mình, mỗi lúc Mạnh Viễn tìm cô, cô đều cố gắng né tránh cậu ta.
Cho đến ngày thứ ba, Mạnh Viễn mới chợt nhận thức được, kinh ngạc nhìn cô:
Đội trưởng Phó đi công tác ở thành phố B rồi, cô không biết sao?

Giản Thù mặt thản nhiên:
Anh ấy đâu có nghĩa vụ phải báo cáo với tôi, làm sao mà tôi biết được.



Ồ, thế à, tôi còn tưởng là bề ngoài cô tỏ vẻ giận dỗi với anh ấy, thật ra sau lưng lại lén chú ý đến anh ấy cơ.


Giản Thù... á khẩu

Cô hỏi:
Anh muốn nói chuyện gì với tôi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.