Chương 308: Căn nguyên tội ác (2)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1479 chữ
- 2022-02-06 07:19:54
Họ đều nói thầm với nhau rằng, hắn là một tên quái đản, chẳng hiểu vì sao Bạch Trường Châu và Tiểu Mãn đi đâu cũng muốn hắn đi cùng.
Từ
quá8i đản
này vốn không hề xa lạ gì với hắn, rất nhiều năm trước lúc còn ở cô nhi viện, cũng có người đã từng nói hắn như vậy.
Biết bọn họ tới chờ hắn tan học, hắn sẽ rời khỏi phòng học sớm hơn mấy phút.
Biết bọn họ đang chờ hắn ở thư viện, hắn sẽ đọc sách ở chỗ không người.
Bạch Trường Châu hơi ngây ra, giải thích:
Tớ đã hỏi cậu rồi mà, cậu nói cậu không thích Tiểu Mãn, cho nên tớ mới...
Sắc mặt Trần Văn Quang rất lạnh:
Đối với tôi, những chuyện này đều không quan trọng.
Nói xong, Trần Văn Quang bỏ đi thẳng, không một lần ngoái đầu.
Tình bạn này chấm dứt quá nhanh, cứ như hơn mười năm qua nó chưa hề tồn tại vậy.
Trong khoảnh khắc nghe được câu nói ấy, hắn đã bị hai người bạn quan trọng nhất phản bội.
Cuộc sống lý tưởng của hắn chỉ là mong ước đơn phương, còn cuộc sống tương lai của bọn họ, hoàn toàn không có hắn.
Trong một lần khi đang trên đường tới lớp, Bạch Trường Châu chặn hắn lại:
Sao gần đây cậu cứ tránh mặt bọn tớ vậy?
Trần Văn Quang mỉm cười:
Không có tôi, các cậu phải vui mừng mới đúng chứ.
Trần Văn Quang đặt sách xuống, chậm rãi đến gần.
Nhìn chúng giãy giụa rồi chết đi trong tay mình, hắn cảm thấy đây là một chuyện vô cùng vui sướng, không còn chuyện gì có thể khiến cho hắn vui sướng hơn chuyện này nữa.
Mỗi lúc như vậy, hắn chỉ ước mình có thể biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng mặt khác, hai người họ thật sự rất tốt với hắn, tốt đến mức hắn có thể tạm thời thoát ra khỏi tâm trạng tự ti ấy, thật lòng tin tưởng bọn họ.
Sau đó Tiểu Mãn có tới tìm Trần Văn Quang mấy lần, nhưng hắn đều tránh mặt không gặp. Những điều cần nói hắn đã nói rõ ràng rồi.
Trần Văn Quang thích ngồi đọc sách một mình ở khu đất trống phía sau trường lúc không có ai.
Qua một thời gian, Tiểu Mãn tới tìm hắn, sắc mặt của cô ấy trông rất lo lắng. Cô nói,
A Quang này, hay là cậu chuyển sang khoa của bọn tớ đi.
Tiểu Mãn và Bạch Trường Châu đều học khoa tâm lý học, còn hắn học khoa kỹ thuật công trình.
Biết Bạch Trường Châu tới ký túc xá tìm hắn, hắn sẽ chờ tới khi đèn sắp tắt mới trở về.
Cứ như vậy một tuần, bọn họ đều nhận ra có gì đó bất thường.
Khoảng thời gian ấy, tính cách của Trần Văn Quang có một sự thay đổi rất lớn.
Hắn bắt đầu chủ động mang cơm giúp bạn cùng phòng, trao đổi kinh nghiệm học tập với họ. Khi được thanh toán lương, hắn sẽ mua một ít đồ ăn vặt cho mọi người. Về sau, không còn ai phàn nàn mỗi khi hắn học bài đến hai ba giờ đêm nữa.
Một ngày kia, có một bạn học nữ chạy tới hỏi hắn:
Nghe nói Tiểu Mãn và Bạch Trường Châu đang quen nhau, ngày nào cậu cũng làm bóng đèn như thế mà không thấy gượng gạo à?
Xưa nay Trần Văn Quang không biết tình yêu nam nữ là gì, hắn cảm thấy cuộc sống lý tưởng nhất trên cõi đời này là có thể được ở bên cạnh hai người họ, mãi mãi không xa rời nhau.
Sau đó, Trần Văn Quang dần dần phát hiện, kiến thức của khoa tâm lý học thú vị hơn kỹ thuật công trình rất nhiều.
Bởi vì, nó có thể thăm dò nghiên cứu lòng người.
Việc chuyển khoa không hề dễ dàng, nhưng vì câu nói này của cô, Trần Văn Quang đã dốc sức học bổ túc kiến thức chuyên ngành, thường thường mỗi buổi tối đều thức tới hai ba giờ sáng.
Dưới sự giúp đỡ của Bạch Trường Châu và Tiểu Mãn, hắn đã chuyển khoa thành công.
Nhưng bây giờ, hắn đã có thể kiểm soát tốt tâm trạng của mình rồi.
Hắn không đi chất vấn bọn họ bất kỳ điều gì, mà chỉ từ từ tách ra.
Bạch Trường Châu chau mày:
Chuyện này khác.
Nhưng đối với tôi thì đều như nhau cả.
Trần Văn Quang nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nhỏ này. Dần dà, không còn ai nói hắn khác người, nói hắn là một kẻ lập dị.
Hắn trở nên ôn hòa lễ độ, hướng đến những điều tích cực. Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Thấy hắn tỏ ra vô cùng hứng thú, không còn u ám cô độc như trước, thậm chí có thể bắt chuyện, hòa nhập được với mọi người, Tiểu Mãn và Bạch Trường Châu đều rất vui mừng.
Nhưng đáng tiếc, tình bạn này, chỉ duy trì được thêm ba tháng sau khi Trần Văn Quang chuyển khoa.
Lòng tự trọng vốn đã thấp kém như một hạt bụi kia, giờ phút này dường như lại bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Mà người đạp lên nó, lại chính là hai người bạn thân thiết nhất, đáng tin cậy nhất của hắn.
Nếu là Trần Văn Quang của trước kia, sau khi ý thức được chuyện này, hắn nhất định sẽ giận dữ cáu bẳn.
Từ đầu tới cuối, người bị cho là quái đản chỉ có một mình hắn mà thôi.
Hằng ngày mỗi khi vào lớp hay tan học, bọn họ đều s6ẽ cùng đến chờ hắn, đi ăn hay tới thư viện đều sẽ kéo hắn theo.
Mỗi khi đi trên đường, dường như hắn đều nghe thấy có người nói,
Sao họ lạ5i đi cùng với Trần Văn Quang nhỉ?
Lúc nhắc đến tên hắn, giọng điệu của họ vừa xem thường lại vừa khinh bỉ.
Có dạo, một người bạn cùng phòng đang có quan hệ rất tốt với hắn cảm thán:
Tôi thấy bây giờ càng ngày cậu càng giống Bạch Trường Châu. À đúng rồi, sao hai người không chơi với nhau nữa vậy?
Trần Văn Quang mỉm cười không đáp.
Trần Văn Quang không rõ:
Vì sao?
Tiểu Mãn nở nụ cười:
Bởi vì bọn tớ đều ở đó chứ sao, cậu mà vào thì chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian ở cùng nhau hơn.
Hắn đạt được sự thỏa mãn đến tận cùng, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.
Có vẻ như hắn đã tìm được cách để giải khuây rồi.
Nhưng Trần Văn Quang không thích ứng được, cực kỳ khó chịu.
Cứ như thể, chỉ cần va chạm nhẹ với người lạ trên sân bóng là ngọn lửa giận trong lòng hắn có thể lập tức bùng lên vậy.
Nhưng hình như lũ chó mèo hoang trong trường đều tụ tập ở đây cả.
Tiếng bước chân, tiếng hít thở của chúng quá ầm ĩ, làm hắn không thể tập trung học bài được.
Cậu nói vớ vẩn gì đấy, mấy ngày nay không gặp cậu, Tiểu Mãn...
Bạch Trường Châu, tôi không muốn làm bóng đèn.
A Quang, bọn mình vẫn sẽ ở bên nhau, không có gì thay đổi hết.
Không có gì thay đổi hết ư?
Trần Văn Quang hỏi rành mạch,
Cậu còn có thể đối xử bình đẳng giữa tôi và Tiểu Mãn không? Chuyện giữa các cậu, có thể kể hết cho tôi mà không hề giấu giếm không? Sau khi tốt nghiệp, các cậu có thể sống cùng với tôi không?
Hắn cũng rất hâm mộ khi nhìn thấy Bạch Trường Châu và các nam sinh khác kề vai sát cánh chạy băng băng trên sân bóng rổ, đổ mồ hôi như mưa, tràn ngập ánh nắng của thanh xuân.
Bạch Trường Châu có dạy hắn vài lần, nhưng mỗi khi dạy được một nửa, trên sân bóng rổ đều sẽ xuất hiện những người khác, bọn họ tìm Bạch Trường Châu cùng chơi bóng, lần nào Bạch Trường Châu cũng rủ hắn đi cùng.
Chỉ có điều khi3 ấy, người bị xa lánh còn có cả Bạch Trường Châu và Tiểu Mãn.
Nhưng giờ lại không còn như ở cô nhi viện, bọn họ không bị cô lập vì đi cùng 9hắn nữa.
Không lâu sau, trong một lần thực hành của khoa kỹ thuật công trình, vì trục trặc thiết bị mà người bạn cùng phòng kia đã ngã từ trên tầng ba xuống, gãy chân.
Lúc chạm mặt Bạch Trường Châu và Tiểu Mãn trên đường, họ muốn chào hỏi hắn, nhưng Trần Văn Quang lại đi lướt qua, hoàn toàn xem họ như hai người xa lạ.
Ánh sáng trong mắt Tiểu Mãn ngày càng ảm đạm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.