Chương 310: Căn nguyên tội ác (4)


Các chẩn đoán cuối cùng đều kết luận rằng mọi thứ xuất phát từ tâm trạng, bảo cô nhất định phải điều tiết lại cảm xúc của mình.

Chờ bác sĩ 8đi khỏi, Tiểu Mãn mới kéo tay Bạch Trường Châu, yếu ớt cười nói:
A Châu, cứ để như vậy đi, em không muốn điều trị nữa đâu.

Lúc này dây thừng đã không thể giữ nổi cô nữa, còn dây da sẽ khiến cho cơ thể cô chồng chất vết thương, chỉ có thể dùng xích sắt để khóa tay chân cô lại.
Nửa tháng sau, Tiểu Mãn qua đời.

Tiểu Mãn...

Tiểu Mãn ho vài tiếng rồi cầm lấy tay anh, tâm trạng trở nên kích động:
A Châu, anh nhất định phải5 đồng ý với em!

Bạch Trường Châu vuốt ngực cho cô, vẻ mặt hơi khổ sở:
Em đừng gấp, từ từ rồi nói.


A Quang... Là chúng ta có lỗi với cậu ấy, em vẫn luôn muốn chăm sóc tốt cho cậu ấy hết mức có thể, nhưng bây giờ xem ra... em không còn cơ hội nữa rồi. Sau khi em chết, anh nhất định... nhất định phải dẫn cậu ấy trở về đường ngay, em sợ sau này cậu ấy sẽ... sẽ... khụ khụ khụ...

Trần Văn Quang đè thấp vành mũ, chậm rãi đi theo.
Có cô gái này mở màn, những nạn nhân tiếp theo mà hắn lựa chọn đều là nữ sinh cấp ba đi riêng lẻ.
Lúc ra tay, hắn luôn đeo một chiếc mặt nạ hề tượng trưng cho cả cuộc đời hắn.
Giết người xong, hắn dùng xích sắt trói họ lại rồi bẻ gãy khớp xương của họ, hệt như khi Tiểu Mãn chết đi vậy, khuôn mặt vặn vẹo quỷ dị.
Bạch Trường Châu chau mày:
Kiên trì thêm chút nữa, sẽ ổn mà em.


A Châu, anh có thể đồng ý với em mộ6t chuyện không?

Trần Văn Quang mua chuộc người giúp việc, lúc đi tạo dựng chứng cứ trong phòng bí mật, hắn không ngờ Bạch Trường Châu vẫn còn giữ ảnh chụp chung của ba người họ.
Trong ảnh, hắn rất ngây ngô, ngại ngùng, tự ti.
Không lâu sau, Trần Văn Quang bắt đầu cuộc thử nghiệm thứ ba.
Trải qua hai lần trước, hắn đã tích lũy đầy đủ kinh nghiệm. Lần này, hắn sắp đặt, trù tính và thực hiện mọi thứ rất tinh vi.
Hắn dễ dàng bóp méo ký ức khi xảy ra vụ án của Giản Thù, mọi chứng cứ đều chỉ về phía Bạch Trường Châu.
Tại thời điểm hắn làm những việc này, thậm chí Bạch Trường Châu cũng rất phối hợp với hắn.

Thôi thôi, đừng lắm mồm nữa, ngày mai đưa cho tao một trăm tệ, nếu không tao sẽ tẩn cho mày một trận đấy.

Dứt lời, nữ sinh cá biệt lại nhổ một bãi nước bọt, rồi mới xoay người huýt sáo, cà lơ phất phơ rời đi.
Vừa khéo làm sao, khoảng thời gian đó Bạch Trường Châu phải tham gia một cuộc nghiên cứu thảo luận ở nước ngoài.
Nhưng Trần Văn Quang không ngờ rằng Bạch Trường Châu lại về nước sớm, đồng thời theo dõi hắn.
Nữ sinh cá biệt đánh mạnh vào gáy cô:
Chỉ có vài đồng lẻ thế này thôi, mày đang bố thí cho ăn xin à?


Thật sự là tôi, tôi...

Bạch Trường C3hâu ôm cô an ủi:
Tin anh đi, em nhất định sẽ ổn thôi.

Tiểu Mãn lắc đầu, nhẹ nhàng tựa vào lòng anh:
Em biết sức khỏe của mình mà, A Châ9u, em thật sự rất mệt mỏi.

Mãi đến tận khi Ôn Hải Thanh tới cửa tìm hắn.
Lúc ấy hắn mới biết, Bạch Trường Châu vẫn còn liên hệ với Ôn Hải Thanh.
Hắn không biết rằng, Bạch Trường Châu đã nhốt mình trong phòng bí mật, không ngừng giằng xé nội tâm để lựa chọn giữa hắn và pháp luật suốt mấy ngày liền.
Hắn lại càng không biết rằng, trước khi chết, câu nói cuối cùng mà Tiểu Mãn đã để lại cho Bạch Trường Châu chính là: Thù hận trong lòng A Quang quá nhiều, chúng ta là bạn, anh phải giúp cậu ấy, giúp cậu ấy thoát ra khỏi đó.
Cảnh sát không tìm được nguyên nhân và cách thức gây án của vụ án này, nhưng Bạch Trường Châu lại nhận ra được ngay rằng, cái chết của những nữ sinh ấy, có liên quan đến Tiểu Mãn.
Trần Văn Quang cũng biết điều đó, vì vậy mỗi lần xảy ra vụ án hắn đều tìm cho mình một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.
Những loại thuốc mà hắn cho Tiểu Mãn uống, trong điều kiện bình thường sẽ không tra ra được, nhưng khám nghiệm tử thi thì có.
Ngày tổ chức lễ tang của Tiểu Mãn, Trần Văn Quang tìm cơ hội lẻn vào phòng bí mật, đổi hết chỗ thuốc kia, sau đó chôn chúng cùng với thi thể của Tiểu Mãn tại một nơi yên tĩnh không có người quấy nhiễu.
Sau khi về đến nhà, hắn đã suy tính kỹ càng, lúc cảnh sát tới cửa hắn nên bình tĩnh đối đáp như thế nào. Nhưng hắn chẳng thể ngờ được rằng, Bạch Trường Châu lại lựa chọn giấu kín chuyện này.
Hắn nghĩ mãi không ra, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy nực cười.
Có sự tồn tại của người may mắn sống sót và Bạch Trường Châu, hắn không thể tùy ý ra tay được nữa, vụ án giết người liên hoàn cuối cùng đã có một kết thúc.
Sau đó, hắn xin được điều đến thành phố B.
Cái chết của Tiểu Mãn không khiến cho hắn từ bỏ kế hoạch của mình, thứ hắn cần là một tội ác hoàn hảo, lộ ra dưới ánh sáng ban ngày, được tất cả mọi người biết tới nhưng lại không thể nào nắm thóp được.
Đây mới là lý tưởng cuối cùng của hắn.
Vụ án này, chẳng mấy chốc sẽ lại lọt vào tầm mắt của mọi người, lại dậy sóng lần nữa.
Hắn cảm thấy Bạch Trường Châu sẽ bán đứng hắn, vì vậy hắn đã bắt đầu mưu tính từ sớm. Khi tiến hành thôi miên ký ức cho Giản Thù, hắn đã bỏ thuốc vào nước của cô.
Trần Văn Quang có thể gạt bỏ hơn mười năm tình bạn từ khi còn ở cô nhi viện, nhưng Tiểu Mãn không thể, Bạch Trường Châu cũng không thể.
Khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau ấy, mãi mãi không thể xóa nhòa được.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Trần Văn Quang luôn cảm thấy hình như Bạch Trường Châu đã phát hiện ra gì đó, nhưng anh ta lại không hề hé miệng nửa lời.
Tất cả đều yên ả, gió êm sóng lặng.
Còn chưa nói hết câu, cơ thể của Tiểu Mãn đã bắt đầu co giật, khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, cắn chặt bả vai Bạch Trường Châu điên cuồng giằng xé.
Bạch Trường Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể xích cô ấy lại.
Sau khi bố trí xong hết thảy, hắn bắt đầu ra ngoài tìm mục tiêu.
Nạn nhân đầu tiên của vụ giết người liên hoàn là một học sinh cá biệt.
Một chuyên gia tâm lý học tội phạm tiếng tăm lừng lẫy, khi đã biết được kẻ phạm tội là ai, lại hoàn toàn bất lực, không thể dùng tới bất kỳ biện pháp nào.
Thế nhưng hắn đã quên, hoặc có lẽ hắn đã sớm xem nhẹ một điều rằng, Bạch Trường Châu không chỉ là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, mà đối với hắn, anh ta đã từng là người bạn quan trọng nhất, đáng tin cậy nhất.
Chỉ cần đi một mình, thì chính là kẻ bị thế giới này vứt bỏ, không có ai cần tới.
Hắn chỉ đang giúp đỡ bọn họ mà thôi.
Sau khi thi thể của cô được đưa đến nhà tang lễ, Trần Văn Quang tìm một thi thể nữ khác để tráo đổi.
Hắn sợ trước khi hỏa táng, Bạch Trường Châu sẽ yêu cầu khám nghiệm tử thi.
Khi nhìn thấy bức ảnh của Tiểu Mãn, hắn dường như nhớ lại khoảng thời gian rất lâu trước kia, khoảng thời gian không buồn không lo ấy.
Hắn đã lờ mờ đoán được rằng, Bạch Trường Châu đã sớm có ý muốn chết rồi.
Tại một con hẻm phía sau quán net, cô ta khoác vai một nữ sinh gầy nhỏ, ngả ngớn nói:
Chúng ta là bạn bè mà, phải không? Bạn bè đang gặp khó khăn, cậu cũng nên giúp tôi chút đỉnh chứ nhỉ?

Nữ sinh gầy yếu thoáng run rẩy, hoảng sợ gật đầu rồi dè dặt lấy tiền ra khỏi ví:
Tôi chỉ có bây nhiêu thôi...

Nếu trước đây Bạch Trường Châu chỉ nghi ngờ cái chết của Tiểu Mãn có liên quan đến hắn, nghi ngờ vụ án giết người liên hoàn này có liên quan đến hắn, thì ngay vào lúc tận mắt chứng kiến hắn giết người ấy, anh ta đã có thể tự mình xác nhận.
Khoảnh khắc thấy bóng dáng anh ta xuất hiện ở cửa, thấy được nỗi khiếp sợ và không dám tin trong mắt anh ta, Trần Văn Quang lại rất bình tĩnh. Hắn biết, đã không còn cơ hội ra tay nữa nên chỉ đành rời đi.
Số lượng người bị hại ngày càng tăng, cảnh sát cũng đổ nhiều nhân lực vào hơn, nhưng bọn họ không thể tra ra được bất kỳ manh mối gì.
Hắn thích nhìn những sinh mệnh tươi roi rói giãy giụa rồi dần dần chết đi trước mặt mình. Loại cảm giác kích thích ngập ngụa máu tươi đó, hoàn toàn khác biệt so với tất cả mọi thứ, khiến cho linh hồn hắn đạt được sự vui thích và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Sau sự kiện đó, Bạch Trường Châu đã suy sụp một thời gian rất dài.
Hắn có đến thăm anh vài lần.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.