Chương 314: Cô bạn gái nhỏ của đội trưởng phó (4)


Nhưng Diệp Thường Lâm không ngờ rằng, anh lại vì chuyện đó mà nghiện rượu, như biến thành một người khác.

Khoảng thờ8i gian ấy, Phó Thời Lẫm không chịu gặp ai, cũng không chịu nghe ai khuyên nhủ.
Cả quá trình Giản Thù chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi gằm xuống.
Sau khi tới đồn cảnh sát, đám nam sinh lần lượt được phụ huynh đón về, Lý Thành lại nhìn Giản Thù:
Vẫn không chịu gọi cho bố mẹ à?


Cô ấy như thế bao lâu rồi ạ?


Cũng một khoảng thời gian rất dài rồi, nghe giáo viên nói, nó vốn là một cô bé rất ngoan ngoãn, chẳng hiểu sao lại trở nên như vậy.

Phó Thời Lẫm đang định bước tới thì xe cảnh sát đến.
Khi ấy Lý Thành vẫn còn là một đội trưởng, ông tóm từng người một lên xe, đến lượt Giản Thù thì quở trách:
Sao lại là cháu nữa, cái con bé này, đây đã là lần thứ mấy rồi hả? Con gái con đứa suốt ngày đánh nhau với nam sinh, có ai như cháu không?

Dù không rõ vì sao, nhưng Lý Thành vẫn đồng ý.
Trong phòng tạm giam, Giản Thù ôm gối ngồi thu lu một góc. Ngay khi cô cho rằng mình lại phải qua đêm ở đây lần nữa thì cửa phòng tạm giam bỗng bị mở ra, Lý Thành nói:
Được rồi, cháu đi ra đi, sau này học hành cho tốt vào, đừng tụ tập đánh nhau với mấy đứa kia, cũng đừng đánh nhau với ai nữa hết.

Anh nhìn cô vào nhà thuốc mua nước khử trùng và băng keo cá nhân, nhìn cô vào siêu thị mua bánh mì và mì ăn liền, nhìn cô về nhà, bật sáng hết đèn cho đến tận bình minh.
Cứ như vậy hết ngày này đến ngày khác, không biết qua bao nhiêu cái xuân hạ thu đông, chỉ cần trong đội không có nhiệm vụ, anh đều sẽ đi theo phía sau cô.
Những nạn nhân kia, tuổi tác đều không chênh lệch với Giản Thù lắm. Họ vốn phải được sống một cuộc sống tươi đẹp mỹ mãn, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hung thủ.
Nếu họ còn sống, hẳn là đã lớn như cô bây giờ rồi.
Phó Thời Lẫm đưa thẻ ngành của mình ra, hỏi:
Cô bé vừa nãy rất hay đánh nhau ạ?

Lý Thành nhìn tên của anh, sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần nói:
Chứ còn gì nữa, tháng này đã bảy tám lần rồi. Phía trường học nói không quản thúc được nó, bảo gọi cho bố mẹ thì không gọi, chúng tôi đã thử liên lạc mấy lần nhưng không liên lạc được, không có ai tới bảo lãnh nên chỉ còn cách tạm giam thôi.

Nghe vậy, không cần ai dẫn đi, Giản Thù đã quen đường bước vào phòng tạm giam.
Lý Thành
hừ
một tiếng, cầm tách trà lên thổi lá trà trên mặt, chậc chậc mấy tiếng:
Con bé này xem đây là nhà mình thật rồi à.

Anh nhốt mình trong phòng cả ngày, u3ống say thì ngủ, ngủ dậy lại kéo tơ xé kén phân tích vụ án từng bước một, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
9
Vòng tuần hoàn đó kéo dài suốt hai tháng.
Trong một lần ra ngoài mua rượu, Phó Thời Lẫm nhìn thấy một bóng dáng6 quen thuộc.
Giản Thù đứng trong góc không nói gì, trên người chồng chất vết thương.

Thôi được, thế thì cháu phải ở lại đây một đêm rồi.

Phó Thời Lẫm bước tới, vẻ mặt bình tĩnh nói:
Chào chú.

Lý Thành quay lại nhìn anh:
Cậu là?

Người may mắn sống sót của vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt, Giản Thù.
Cô ấy đang đánh5 nhau với một đám nam sinh trong một con hẻm ở phía sau quán bar.
Phó Thời Lẫm mím môi, sắc mặt hơi lạnh đi, không nói gì nữa.
Sau khi nộp bảo lãnh cho Giản Thù, anh đưa số điện thoại của mình cho Lý Thành, phiền ông lần sau nếu Giản Thù lại đánh nhau bị bắt vào đây thì gọi cho anh. Tuy nhiên những chuyện này, không thể để cho Giản Thù biết.
Giản Thù nhìn ông một cái rồi im lặng rời đi.
Khi cô ra khỏi đồn cảnh sát, Phó Thời Lẫm vẫn đi theo sau cô.
Mỗi khi Giản Thù đánh nhau với người trong quán bar, anh đều sẽ âm thầm giáo huấn đám người kia ở những nơi cô không thấy.

Dần dà, mọi người trong đồn đều quen thân với anh, trêu đùa nói Giản Thù là bạn gái của anh.

Khi ấy Giản Thù vừa lên đại học.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.