Chương 316: Ngoại truyện của hứa ý (1)


Con nhóc đó không muốn ngoan ngoãn khai thật với ông, mà sai người đi tra thì lại giống như Phó Thời Lẫm nói vậy, xâm phạm vào tự do cá nhân8 của con bé. Ông không thể biết luật còn phạm luật được.

Ngay khi ông cụ Hứa đang buồn bực băn khoăn thì Hứa Ý về. Ông vội gọi cô ấ3y lại:
Ý Ý ơi, ông nội hỏi cháu chuyện này chút.

Giờ thì đến lượt Mạnh Viễn không nói gì. Kể từ khi biết rõ thân phận của Hứa Ý, anh luôn vô cùng căng thẳng, vốn còn định bỏ cuộc rồi, nhưng Hứa Ý lại tới tìm anh…
Lần một lần hai, cuối cùng hai người cứ thế thuận theo tự nhiên, qua lại với nhau.
Hứa Ý đang nhắn tin cho Mạnh Viễn thông báo mình đã về đến nhà rồi, chẳng buồn n9gẩng đầu lên, nói:
Ông nội cứ nói đi ạ.

Ông cụ Hứa liếc cô một cái:
Cháu đang gửi tin nhắn cho ai thế.

Mạnh Viễn hỏi:
Giờ thì em có thể nói cho anh biết vì sao em lại không vui được chưa?

Hứa Ý im lặng một lúc rồi mới nói:
Ông nội em… muốn gặp anh.

Mạnh Viễn ngồi xuống, len lén nhìn Hứa Ý, sau khi xác định cô ấy giận dữ không phải vì anh đến muộn thì mới rón rén hỏi:
Em sao thế? Có chuyện gì không vui à?

Hứa Ý lắc đầu, tiếp tục uống cốc nước trước mặt.
Mạnh Viễn chạy tới, thở hổn hển nói:
Anh xin lỗi, trong đồn tự dưng có…


Không sao, anh xem muốn ăn gì đi.

Sắc mặt Hứa Ý hơi khó xử:
Ông nội ơi…


Cháu hẹn hò yêu đương là chuyện tốt, cháu cũng có phải trẻ con đâu nào. Ông nội sẽ không mắng cháu đâu, chỉ có điều, ông nội sợ cháu bị người ta lừa thôi mà.

Nghe ông cụ hỏi 6vậy, động tác nhắn tin của Hứa Ý hơi khựng lại, sau đó cô ngẩng đầu tươi cười với ông cụ:
Ông nội, cháu nhắn cho bạn cháu thôi mà. Nếu khô5ng có chuyện gì nữa thì cháu…


Ngồi xuống!
Ông cụ Hứa gõ mạnh cây gậy ba toong,
Đã bao nhiêu lâu như vậy rồi ông nội đều không hỏi gì cháu, nhưng cháu cũng phải nói qua cho ông nội nghe chứ, rốt cuộc cháu còn qua lại với cái cậu bạn trai kia không?

Mạnh Viễn gọi món ăn xong bắt đầu kể chuyện cười cho cô nghe. Tuy đó đều là những câu chuyện cũ rích rồi, nhưng chỉ loáng cái Hứa Ý đã bị anh chọc cười.
Cô rất ngây thơ, đơn giản, cũng rất dễ dỗ dành.
Hứa Ý đứng hình.
Ông cụ Hứa nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
Được rồi, cuối tuần này vừa khéo bố mẹ cháu đều ở nhà. Cháu đưa cậu ta về đi, để họ gặp gỡ cậu ta xem.


Ông nội à…

Nói xong, ông cụ Hứa đứng dậy, cảm thán:
Ôi, già rồi là thế đấy, mới nói vài câu đã thấy buồn ngủ. Cháu cũng đừng có suốt ngày thức khuya nữa, nghỉ ngơi sớm đi.


Ông nội, ông cứ yên tâm đi ạ, anh ấy đối xử với cháu cực cực cực kỳ tốt. Anh ấy sẽ không lừa cháu đâu.


Nếu đã vậy, thì ông càng nên gặp cậu ta xem thế nào.

Ngày hôm sau, trong đồn đột ngột có vụ án làm chậm trễ thời gian. Lúc Mạnh Viễn xong hết mọi việc, vội vội vàng vàng chạy đến nơi hẹn với Hứa Ý thì đã muộn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Hứa Ý ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ xinh nhăn cả lại, dễ dàng nhận ra được là cô đang rất không vui.
Giờ cô bỗng nói đến chuyện về nhà gặp người lớn khiến anh thật sự hơi nhụt chí.
Hứa Ý nói:
Nếu anh không muốn thì để em về nói với ông nội em một tiếng vậy. Lần này là ông nội tự quyết định, em…

Vừa nói, ông cụ Hứa vừa ngáp dài rồi quay về phòng.
Hứa Ý buồn bực đến giậm chân, chuyện gì thế này hả trời!!!

Anh muốn chứ!
Mạnh Viễn vội kêu lên, giọng to đến mức khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.