Chương 318: Ngoại truyện của hứa ý (3)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 2101 chữ
- 2022-02-06 07:20:06
Ông cụ Hứa mở mắt ra nhìn sang.
Tim của Mạnh Viễn chợt thót lên tận cổ họng, anh buột miệng chào theo:
Cháu chào ông nội, c8on chào mẹ… À không, không, không, cháu chào ông Hứa, chào bác ạ.
Hứa Ý vốn đang rất căng thẳng, nghe anh chào như vậy cũn3g không nhịn được cười, kéo góc áo anh nói:
Anh đừng bó chân bó tay như thế, mọi người đều rất hòa nhã, dễ nói chuyện mà.
Bà Hứa vui vẻ cười gật đầu, vẫy tay với Mạnh Viễn:
Tiểu Mạnh đấy à, cháu lại đây ngồi đi.
Vài phút sau ông mới cúp điện thoại, nói với bà Hứa:
Phim của Tiểu Thù sắp quay xong rồi, tháng sau sẽ về. Từ đó về sau khám thai sẽ khám ở thành phố Vân luôn, con đi liên lạc với bên khoa sản nhé.
Bà Hứa đáp ngay:
Ngày mai con sẽ gọi điện thoại cho bạn con.
Bấy giờ, lửa giận của ông cụ Hứa đã tan đi quá nửa. Ông cụ nhìn về phía Hứa Ý, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài:
Ông chán chẳng muốn nói với cháu nữa, nếu không, bị cháu chọc tức chết rồi, ông không được nhìn thấy chắt ngoại bảo bối của ông thì quá thiệt thòi.
Ôi con bé này… đây là hai chuyện khác nhau.
Hứa Ý bĩu môi:
Nhưng trong mắt cháu thì nó là một ông ạ. Nếu bố mẹ chị dâu mà còn sống, chưa biết chừng họ cũng sẽ có suy nghĩ giống như ông, không cho chị dâu gả cho anh họ cháu. Như vậy, chẳng phải là anh họ cháu phải độc thân cả đời hay sao, thế thì làm gì có chắt ngoại bảo bối cho ông bế ạ?
Ông cụ Hứa đã bị cô làm loạn trận tuyến, xua tay nói:
Thôi được rồi, thôi được rồi, cháu ấy, suốt ngày chỉ biết nghĩ ra mấy cái suy nghĩ kỳ quái nghịch ngợm thôi. Ông nói không lại cháu! Có điều, cháu cũng đừng tưởng như thế này là qua ải rồi, ông còn phải quan sát đấy.
Ngay khi Hứa Ý đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Mạnh Viễn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
Cháu công tác ở đội cảnh sát hình sự ạ. Hiện giờ, vị trí của cháu là phó đội trưởng…
Dễ dàng nhìn ra được sắc mặt của ông cụ Hứa nhanh chóng sa sầm xuống:
Đội cảnh sát hình sự ư?
Ông nội ơi…
Hứa Ý mím môi cười, ngẩng đầu lên nhìn anh:
Ừm, anh nói rất đúng, lúc trước là do em cân nhắc không chu đáo. Có điều, giờ đã không sao nữa rồi, chúng ta đã vượt qua cửa ải duy nhất. Anh đừng lo, em sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục ông nội.
Mạnh Viễn hít sâu một hơi, chuyện này trót lọt phải cảm ơn sự giúp đỡ cực kỳ hữu ích của đội trưởng Phó và Giản Thù.
Anh cong môi cười, ôm lấy cô, thủ thỉ:
Vậy anh về nhé, em nghỉ ngơi đi.
Mạnh Viễn âm thầm lau mồ hôi t6rên trán, đặt quà lên bàn:
Bác ạ, cháu có chút quà biếu bác. Ông ơi, đây là quà cháu mua biếu ông ạ. Cháu nghe nói ông sắp lên chứ5c cụ rồi nên có mua vài món đồ sơ sinh, cũng không biết có hợp ý mọi người không.
Ông cụ Hứa liếc một cái rồi khẽ ừ, nói:
Ừm, cậu có lòng quá.
Bà Hứa cũng nói:
Ôi, Tiểu Mạnh nghĩ đến cả chuyện này cơ à, cháu chu đáo quá, mua toàn những thứ thiết thực thôi. Bố xem, thằng bé còn biết bố thích uống trà nữa này, xem ra trước khi đến cũng mất công nghe ngóng lắm hả.
Suốt cả bữa cơm, ông cụ Hứa không nói gì nhiều, đều là bà Hứa quay sang trò chuyện với Mạnh Viễn, chủ yếu đều là mấy chuyện thường ngày vu vơ, khá thoải mái nhẹ nhõm.
Khi bữa cơm sắp kết thúc, ông cụ Hứa mới chậm rãi lên tiếng:
Tiểu Mạnh làm nghề gì ấy nhỉ?
Tim Mạnh Viễn và Hứa Ý đồng loạt đập thịch một tiếng. Anh căng thẳng nhấp một ngụm nước xong mới nói:
Cháu là… nhân viên nhà nước ạ.
Con bé Ý Ý này từ nhỏ đã cực kỳ hiểu chuyện, cơ bản không để ông lo lắng bao giờ.
Ngay cả lúc trước bố con bé xảy ra chuyện kia, trong nhà loạn cào cào như gà bay chó chạy, nhưng từ đầu đến cuối, biểu hiện của con bé đều rất lạc quan, sáng sủa.
Có thể có một người đối xử tốt với con bé vô điều kiện, để cho con bé sống vui vẻ thoải mái, cũng là chuyện tốt.
Sắc mặt ông cụ Hứa không hề thay đổi, ông cụ lên tiếng:
Thôi được rồi, đừng có ngồi mãi ở đây nữa, đồ ăn xong cả rồi đấy.
Mọi người cùng đứng dậy đi vào trong phòng ăn.
Mạnh Viễn cảm thấy tình cảnh hiện giờ còn nguy hiểm, kích thích hơn cả lần đầu tiên anh đi bắt tội phạm nhiều.
Kịp, cực kỳ kịp thời! Đúng là cứu tôi từ trong biển lửa đấy!
Trò chuyện thêm vài câu nữa Mạnh Viễn mới đặt điện thoại xuống, từ từ đánh xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hứa.
Có một số thứ nói ra rồi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sợ ông như thế này à? Cháu nghĩ cháu có thể giấu được bao lâu? Hứa Ý, bây giờ cháu càng ngày càng to gan rồi phải không? Lại dám…
Ngay khi lửa giận của ông cụ Hứa bốc lên ngút trời, điện thoại trong phòng khách chợt vang lên, người giúp việc cầm điện thoại tới nói:
Ông ơi, cô Giản Thù gọi điện đến ạ.
Ông cụ Hứa đón lấy điện thoại, vẻ mặt giãn ra một chút, đi sang bên cạnh nghe máy.
Hứa Ý nhìn về phía bà Hứa, nhưng bà chỉ khẽ nhún vai với cô, ý bảo cô tự nghĩ cách.
Thôi xong rồi, viện binh khó khăn lắm cô mới mời được cũng không có tác dụng gì rồi!
Hứa Ý lí nha lí nhí nói:
Anh ấy là…
Ông cụ Hứa tức giận đứng bật dậy:
Thật đúng là loạn cả rồi, mấy đứa… mấy đứa không chọc ông tức chết thì không thoải mái đúng không?
Bà Hứa vội khuyên nhủ:
Bố ơi, bố bớt giận đi ạ…
Ông nội, chính vì sợ ông sẽ thế này nên cháu mới mãi không dám nói cho ông biết đấy ạ…
Chỉ cần con bé thích là được.
Ông cụ Hứa vỗ nhẹ lên đầu cô:
Thôi được rồi, không còn sớm nữa, cháu về phòng rửa mặt mũi chân tay rồi nghỉ ngơi đi. Lần sau chọn một hôm gọi thằng bé đến nhà chơi, ông sẽ trò chuyện kỹ càng với thằng bé.
Hứa Ý cười, khóe mắt cong cong:
Cháu cảm ơn ông nội.
Ừm… nếu thế thì nghe cũng tàm tạm nhỉ.
Hơn nữa, anh ấy đối xử với cháu tốt cực kỳ. Anh ấy sẽ đưa cháu đi ăn những món ngon này, đi chơi này, còn biết kể chuyện cười cho cháu vui nữa. Ở bên anh ấy, thật sự mỗi ngày của cháu đều vô cùng vui vẻ.
Ông cụ Hứa thở dài, không nói gì thêm.
Hứa Ý chớp mắt nhìn ông cụ đi lên nhà. Thế này… là xong rồi à?
Vừa rồi vẫn còn ầm ầm như bão táp mưa dông, vậy mà chớp mắt một cái đã gió thuận mưa hòa…
Bà Hứa nói:
Ý Ý, tình hình thế này chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Con cũng biết tính ông nội con rồi đấy, qua cơn tức là ổn ngày ấy mà. Con đưa Tiểu Mạnh ra ngoài chơi đi.
Mạnh Viễn gật đầu lia lịa:
Cháu chào bác ạ.
Hứa Ý đưa Mạnh Viễn ra ngoài vườn, cúi đầu nói:
Sao anh không trả lời ông nội như em đã bàn với anh.
Mạnh Viễn xoa đầu, thành thật nói:
Anh cứ cảm thấy như vậy không tốt lắm. Anh thật lòng thật dạ thích em, nếu sau này ông cụ Hứa biết anh lừa ông, thì sẽ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em mất.
Hứa Ý chu môi, ôm lấy cánh tay ông cụ làm nũng:
Ông nội à, cháu biết ông có định kiến với cảnh sát, nên cháu mới không dám nói với ông. Cháu biết lỗi rồi mà.
Ông cụ Hứa đóng quyển album lại, giọng đầy ý sâu xa:
Ý Ý, không phải là ông có định kiến với cảnh sát. Năm đó cô của cháu cũng vì không nghe lời ông khuyên nhủ, nhất quyết đòi gả cho dượng cháu. Nhưng cháu thử nhìn xem, cuộc sống của cô cháu hiện giờ như thế nào? Sau khi dượng cháu hy sinh, cô cháu và anh họ cháu, chỉ còn có hai mẹ con sống trên đời này, mẹ góa con côi, bao nhiêu tủi hờn đắng cay chua chát, cũng chỉ có mình cô cháu mới có thể cảm nhận được thôi.
Nhưng chị dâu cũng gả cho anh họ rồi còn gì ông, hai người sống rất hạnh phúc mà.
Ông cụ Hứa còn chẳng buồn ngẩng đầu lên:
Trong mắt cháu vẫn còn có người ông nội này cơ à.
Hứa Ý lè lưỡi, ngồi xuống cạnh ông, nhìn cuốn album ảnh đang đặt trên đùi ông cụ:
Ơ, đây là ảnh anh họ lúc một tuổi đúng không ạ? Cháu phải chụp lại mới được, gửi cho chị dâu xem… A còn tấm này nữa! Lúc nhỏ nhìn anh họ đáng yêu thật đấy, béo béo tròn tròn, chẳng giống bây giờ gì cả.
Ông cụ Hứa nghẹn lời, quay sang nhìn Hứa Ý:
Cháu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra thế đấy à?
Dạ vâng ạ, cháu làm việc cùng với đội trưởng Phó.
Ông cụ Hứa vỗ bàn đánh bốp một tiếng, bàn cơm rung lên.
Sống lưng Mạnh Viễn cứng ngắc lại, không dám thở mạnh. Hứa Ý ngồi bên cạnh anh cũng y như thế.
Hứa Ý quay trở về phòng mình, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn chạy sang gõ cửa phòng đọc sách.
Lúc cô bước vào, ông cụ Hứa đang ngồi xem những bức ảnh hồi nhỏ của họ.
Hứa Ý lấy lòng, gọi một câu:
Ông nội ơi…
Hứa Ý cười vui vẻ:
Cháu biết ngay ông nội là tốt nhất mà.
Ông cụ Hứa khẽ hừ một tiếng:
Ông hỏi cháu, Tiểu Mạnh và anh họ cháu, ai ưu tú hơn?
Nếu ông muốn nói điều này, thì chắc chắn là anh họ cháu rồi. Cơ mà Mạnh Viễn cũng giỏi lắm ông ạ, anh ấy chính là phó đội trưởng của đội anh họ đấy. Sau khi anh họ được điều đi, anh ấy sẽ thay vị trí của anh họ thôi.
Hứa Ý gật đầu:
Vâng, anh đi đường cẩn thận.
Việc đầu tiên Mạnh Viễn làm khi lên xe là gửi tin nhắn cảm ơn Giản Thù.
Giản Thù trả lời rất nhanh:
Anh khách sáo thế. Có điều, chuyện gặp người lớn trọng đại như thế mà anh lại không nói với tôi. Nếu không phải nhờ đội trưởng Phó báo thì tôi cũng chẳng biết đâu. Tôi gọi điện thoại kịp thời đấy chứ?
Công việc cụ thể của cậu là gì?
Hứa Ý vội vàng cướp lời:
Ông nội ơi, công việc cụ thể của anh ấy có tính bảo mật, không thể tùy tiện tiết lộ được đâu ạ.
Ông cụ Hứa lại nói:
Nội dung cụ thể không được tiết lộ, còn đơn vị và vị trí công tác thì có thể nói được chứ?
Quay về phòng mình, cô lập tức báo cho Mạnh Viễn tin tốt này.
Những vấn đề ông nội nói đến ấy, cô cũng đã từng nghĩ tới. Chỉ có điều, nếu thích một người mà phải cân nhắc nhiều thứ đến thế thì tình cảm đó cũng biến chất rồi, không còn thuần túy nữa.
Chính vì thích, nên mới bất chấp hậu quả.
Chính vì yêu, nên mới phấn đấu quên mình.
Cô như vậy, chị dâu như vậy, cả anh họ và Mạnh Viễn cũng đều như vậy.
Trên thế giới này, luôn có người thầm lặng cho đi, mà đằng sau họ, cũng sẽ có những người sẵn sàng vì họ mà cho đi tất cả.
Mỗi một con người đều là độc nhất vô nhị, đều xứng đáng được yêu thương và trân trọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.