Chương 320: Ngoại truyện của phương phương (2)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1583 chữ
- 2022-02-06 07:20:29
Vài hôm sau, thợ trang điểm mới len lén nói cho cô biết, Vu Thấm cố ý hành hạ cô như vậy là vì lúc trước cô đi theo Giản Thù.
Hiện giờ trong c8ông ty, trừ Giản Thù ra thì Vu Thấm là nghệ sĩ nổi tiếng nhất, đang hot nhất.
Cô ở bên ngoài thu dọn một bộ lễ phục dự phòng khác, cho hết đồ trang sức phối theo váy vào hộp, chuẩn bị kỹ càng.
Vu Thấm thay quần áo xong đi ra, lạnh lùng nhìn cô một cái rồi hếch cằm rời đi, vẻ mặt không vui.
Kể từ hai tháng trước, sau khi tin tức Giản Thù mang thai được 3công bố, Vu Thấm đã cho rằng, các nguồn công việc trong tay Giản Thù tự nhiên sẽ chuyển vào tay cô ta, cũng vì chuyện đó mà cô ta còn đi tìm ông chủ 9vài lần rồi.
Thế nhưng, đại đa số các nguồn công việc của Giản Thù đều không phải do công ty đưa tới cho cô, mà là bên M&R giới thiệu.
Vu Thấm lại huênh hoang chạy đến M&R, vốn tưởng có thể bàn bạc chuyện hợp tác, nào ngờ cô ta còn chẳng gặp được người phụ trách lấy một lần, chỉ có5 duy nhất một nhân viên qua lại rót nước mà thôi.
Buổi tối em…
Thẩm Hành còn chưa nói xong đã nghe điện thoại vang lên tiếng tút tút báo bận.
Không có hứng, không đi đâu.
Ối chà chà, cậu cũng ghê quá nhỉ. Giản Thù nhà người ta đã kết hôn rồi mà cậu vẫn thủ thân như ngọc, nhớ mãi không quên thế à.
Tối nay Vu Thấm có một buổi tiệc với một nhóm công tử nhà giàu. Phương Phương biết, để chen chân vào tầng lớp đó, Vu Thâm cũng tốn khá nhiều công sức.
Dù Phương Phương có ghét cô ta đến đâu, thì bây giờ cô cũng là trợ lý của cô ta, chỉ có thể làm tốt tất cả chức trách nhiệm vụ của mình thôi.
Tiếng nhạc bên trong phòng rất to, suýt nữa khiến đầu cô nổ tung.
Dường như Vu Thấm rất hay đến mấy buổi thế này, nên cô ta nhanh chóng thoải mái chào hỏi mọi người bên trong.
Cuối năm ngoái, chỉ nhờ vào bộ phim
Nhân chứng trực tiếp
, chị Giản Thù đã giành được giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cùng với giải Nữ diên viên được công chúng yêu thích nhất. Bộ phim của đạo diễn Giang năm nay tuy còn chưa công chiếu trong nước, nhưng đã được đề cử giải thưởng ở nước ngoài rồi, nếu may mắn, chưa biết chừng chị Giản Thù còn nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ấy chứ.
Mà Vu Thấm thì sao? Một cô diễn viên nổi lên từ bộ phim chiếu mạng, ngoài ra chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào. Ai cho cô ta cái ảo tưởng sức mạnh đó vậy?
Phương Phương xách túi quần áo chạy theo sau cô ta.
Lúc xe ô tô dừng lại trước cửa câu lạc bộ, Vu Thấm soi gương chỉnh trang lại rồi sai:
Lát nữa cô nói năng làm việc cho thông minh một chút, trong đó toàn những người không giàu thì sang, cô mà để xảy ra sai lầm gì, thì tôi cũng không cứu nổi cô đâu.
Phía sau cô ta, mắt Phương Phương sắp trợn trắng lên rồi.
Đây là một buổi tiệc tư nhân quy nhỏ, tính bảo mật rất cao, những người tới đây đều là các ngôi sao nữ có chút danh tiếng trong giới giải trí, đại đa số đều giống kiểu như Vu Thấm.
Giản Thù đã về nhà sinh con rồi cơ mà? Em còn bận cái gì nữa?
Phương Phương đang định trả lời thì điện thoại của Vu Thấm chen ngang vào. Cô vội nói:
Em không buôn được với anh nữa rồi. Nói chuyện sau nhé.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Thẩm Hành vang lên.
Phương Phương thở phào một hơi, hỏi:
Sao lại là anh?
Thẩm Hành cho rằng, để hóa giải cái hiểu lầm này, tối nay anh bắt buộc phải đi một chuyến rồi.
Dù sao, Phương Phương cũng chẳng có thời gian ăn cùng anh một bữa cơm, một mình anh cũng vô vị lắm.
Anh tức nghẹn lời, ngồi vào trong xe, đang định bắt máy gọi lại thì điện thoại của thằng bạn lại gọi tới. Anh uể oải nhấc máy:
Có chuyện gì?
Cậu Hai Thẩm, tối nay có một bữa đấy, có đến không?
Mặt Phương Phương không biến sắc, đáp:
Cảm ơn chị Vu Thấm đã dặn dò ạ.
Nói cảm ơn thì có tác dụng gì chứ. Cô dùng cái đầu mà nhớ cho kỹ là được rồi.
Nói xong, Vu Thấm bỏ gương xuống, cảm thán,
Ôi, tôi mệt chết mất thôi, vừa phải làm việc, lại còn vừa phải chỉ đạo cho cô nên làm trợ lý như thế nào. Biết làm sao được, ai bảo trước đây cô toàn lười biếng trốn việc, thừa nước đục thả câu chứ, tôi chỉ có thể vất vả một chút thôi.
Lúc trước, Giản Thù không tham gia mấy buổi tiệc tư nhân kiểu như vậy, thế nên Phương Phương cũng chưa từng tới bao giờ.
Vừa vào đến phòng VIP, cô đã bị vây trong khói thuốc mịt mù, choáng váng vì ánh đèn lập lòe không ngừng.
…
Trong điện thoại, Vu Thấm chửi mắng một thôi một hồi, Phương Phương nghe tai trái rồi cho lọt qua tai phải. Cô đã liên lạc với chị Nguyễn Lan rồi, chị Nguyễn Lan nói, hiện giờ không có trợ lý nào khác có thể thay thế được, bảo cô cứ cố gắng làm hết tháng này xong sẽ tuyển người mới rồi điều cô đi, không để cô làm với Vu Thấm nữa.
Có điều, thấy Giản Thù từ chối tất cả các công việc cho đến tận lúc sinh con, cảm giác bức bối trong lòng cô ta lại chẳng thể trút vào đâu được, chỉ có thể đổ hết lên người Phương Phương thôi.
Nghe cô ấy nói vậy, Phương Phương chỉ muốn chửi ầm lên thôi, có phải khả năng tự nhìn nhận bản thân của Vu Thấm có vấn đề không? Chị Giản Thù không chỉ có nhan sắc vượt xa cô ta, mà kỹ thuật diễn rồi tất cả các phương diện khác cũng đều hơn đứt cô ta đấy. Cô ta không hiểu điều đó sao?
Phương Phương đang mải thầm bỉ bôi thì chuông điện thoại chợt vang lên. Cô còn tưởng là Vu Thấm gọi đến, người giật bắn theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng bắt máy:
Em đã lấy quần áo rồi, đang trên đường quay về đây ạ. Em sắp về đến…
Em về đâu?
Sao hai ngày nay anh gọi điện thoại cho em, mà em cứ không tắt máy thì cũng đang gọi điện thoại thế? Có phải em trách anh thời gian vừa rồi không tìm em không? Anh trai anh giao cho anh chút việc, anh phải ra nước ngoài công tác. Vừa về đến nơi là anh tìm em luôn đây còn gì, em có nhớ anh không?
Khóe môi Phương Phương giật run lên:
Ai rảnh rỗi mà nhớ anh. Em còn bận công việc của em đây này.
Cô ta tự cảm thấy mình chẳng có điểm nào không bằng Giản Thù, huống gì bây giờ Giản Thù còn chạy đi lấy chồng sinh con ngay khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc tự vứt bỏ tương lai của mình rồi.
Vu Thấm chỉ một lòng muốn vượt qua Giản Thù, trở thành nghệ sĩ hàng đầu trong công ty, nên vừa ngấm ngầm vừa công khai so bì với Giản Thù.
Thẩm Hành lại muốn nổi điên. Ai bảo với họ là anh vẫn còn thích Giản Thù chứ?
Thôi được rồi, được rồi, tôi gửi địa chỉ cho cậu, tối nhớ đến đúng giờ nhé.
Nghe cô hỏi vậy, Thẩm Hành mất hứng nói:
Thế nào? Nghe thấy là anh thì em hụt hẫng mất vui hả?
Không phải thế…
Phương Phương thở hổn hển, chậm rãi nói:
Váy của chị Giản Thù đều do nhà tài trợ tự đưa tới, không cần em phải đi lấy ạ.
Quả nhiên không ngoài dự tính, sắc mặt Vu Thấm lập tức biến đổi, cô ta cười lạnh:
Chẳng trách cô lại vô dụng như vậy.
Phương Phương cầm váy lễ phục, cuống cuồng chạy tới dưới cái nắng ba mươi độ.
Vu Thấm ngồi trong phòng điều hòa, uống nước mát, thoải mái thả mình trong ghế sofa, nói:
Sao cô làm cái quái gì cũng chậm rì rì thế nhỉ. Không biết lúc trước làm sao Giản Thù chịu nổi cô nữa.
Nói xong, cô ta hằn hằn học học đứng dậy đi vào thay quần áo.
Phương Phương nhìn theo bóng lưng cô ta, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Phương Phương đi vào trong một góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối đa.
Thế nhưng, dù là như vậy, cũng vẫn có một cậu ấm nhà giàu rảnh rỗi đến hỏng người phát hiện ra cô. Anh ta đi tới, sỗ sàng khoác tay lên vai cô, hỏi:
Cô gái bé nhỏ, sao lại ngồi một mình ở đây thế này, qua uống rượu cùng anh đi chứ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.