Chương 322: Ngoại truyện của phương phương (4)


Phương Phương quay đầu đi không để ý đến anh.


Em lại còn làm mình làm mẩy với anh à? Anh nói với em những điều nà8y là vì muốn tốt cho em thôi. Nếu anh mà không ở đây thì em định làm thế nào?

Nhìn anh như vậy, Phương Phương cũng hơi ngại ngùng, đưa lại áo khoác cho anh:
Hay là anh mặc vào đi…


Anh đưa cho em thì em cứ mặc vào.


Ừ, ừ, ừ, được rồi, là anh mắng em, anh sai rồi, anh sai rồi. Em đừng khóc nữa nhé? Đừng khóc nữa.

Phương Phương vùi đầu trong lòng anh khóc một lúc lâu, lau hết cả nước mắt nước mũi lên áo anh xong mới đỡ tức hơn một chút.
Phương Phương sụt sịt, không thèm đáp lời anh.
Thẩm Hành cởi áo khoác ra choàng lên người cô:
Thôi được rồi, đứng đây chờ anh nhé, đừng có chạy lung tung, anh đi đánh xe đến.

Phương Phương há hốc mồm. Cô thật sự không ngờ cậu Hai nhà họ Thẩm lại có thể nói ra một câu nói có chiều sâu đến mức này.
Thất kính quá, thất kính quá!

… Vâng.

Thẩm Hành tìm trong hộc xe ra một chiếc kẹo, ném sang cho cô:
Ăn kẹo đi.

Thẩm Hành bước vọt tới trước mặt Phương Phương, khom người xuống6 nhìn cô, hỏi:
Em khóc đấy à?

Phương Phương cắn chặt môi, ra sức khống chế không để khóc thành tiếng, nhưng đôi5 mắt lại ầng ậc nước.
Thẩm Hành liếc mắt sang, búng một cái vào trán cô:
Anh chỉ nói vậy thôi, thế mà em cũng tin thật à? Chẳng có hàm nghĩa đặc biệt gì hết, ai cũng có sở thích của riêng mình mà. Còn em thì sao, vì sao em lại muốn làm trợ lý? Công việc vất vả như thế này, em không thấy mệt à?

Phương Phương đảo viên kẹo trong miệng, đáp:
Theo lẽ thường, công chúng chỉ có thể nhìn thấy người nghệ sĩ, nhưng phía sau một người nghệ sĩ cũng có vô số nhân viên đang nỗ lực công tác. Làm một người đứng sau lưng họ, nhìn thấy họ càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng thành công, em cũng sẽ cảm thấy rất có thành tựu mà.

Thẩm Hành hơi liếc mắt nhìn cánh tay và vai mình, trên mặt viết đầy chữ
chê bai
, nhưng cũng không nói câu nào.

Anh đưa em về nhà nhé?

Cô muốn nói rằng, trong túi của cô có ô…
Mười phút sau, chiếc xe sang màu đen dừng lại trước mặt Phương Phương.
Phương Phương bĩu môi nhưng vẫn đón lấy, nhét vào miệng, làu bàu nói:
Em có phải là trẻ con đâu.

Thẩm Hành nhướng mày:
Ai bảo chỉ có trẻ con mới được ăn kẹo nào?

Thấy cô khóc lóc thảm thương thế này, trong lòng Thẩm Hành rất nặng nề, anh kéo cô vào lòng mình, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
Anh có mắng em đâu, anh…


Rõ ràng là anh mắng em, rõ ràng là như thế!

Thẩm Hành khẽ ho một tiếng, giờ mới nhận ra rằng, dường như vừa rồi mình nói hơi nặng lời. Anh lại dỗ dành:
Anh không có ý trách em, anh chỉ muốn để cho sau này em chú ý cẩn thận hơn chút thôi, đừng có ngây ngô…


Làm sao em biết được những người lắm tiền nhiều của như các anh, nhìn bề ngoài thì rất đường hoàng đĩnh đạc, nhưng sau lưng lại làm mấy chuyện bẩn thỉu như vậy chứ?
Phương Phương ngẩng đầu lên, khóc đến nghẹn lời, vừa tức vừa tủi thân. Lúc này, cảm giác đè nén suốt mấy ngày qua như bùng nổ, không thể kìm chế được nữa,
Em chỉ đến làm việc của mình thôi, chỉ muốn làm thật tốt chức trách nhiệm vụ của mình thôi, đó có phải lỗi của em đâu? Anh còn mắng em à? Anh dựa vào cái gì mà mắng em?

Thẩm Hành nói xong, Phương Phương 3vẫn không thèm để ý gì đến anh.
Anh còn đang định phân tích cho cô rõ ràng về mối quan hệ lợi hại trong chuyện nà9y, thì lại loáng thoáng nghe thấy tiếng sụt sịt.
Thấy bây giờ cũng không đặt được xe, nên cô đành phải đi theo anh về.
Quần áo trên người Thẩm Hành gần như ướt hết cả, chỉ dùng khăn lông lau qua loa một lượt.

Ai cần anh đưa.
Phương Phương lau nước mắt, lấy điện thoại trong túi ra gọi xe taxi, nhưng lại phát hiện số người chờ đặt xe đã dài đến tận một tiếng nữa mới tới lượt cô rồi.
Thẩm Hành đứng đó nhìn cô, thủng thẳng hỏi:
Có muốn anh đưa về không nào?


Vậy vì sao anh lại đặc biệt thích ăn kẹo?

Nghe cô hỏi, Thẩm Hành khẽ bật cười, khởi động xe đi rồi mới chậm rãi nói:
Cuộc sống đã khổ sở đắng cay lắm rồi, có một số thứ ngọt ngào chỉ có bản thân mình mới có thể cho mình thôi.

Nói xong, anh đội mưa chạy ra bãi đỗ xe.
Nhìn bóng lưng dần biến mất trong màn đêm, Phương Phương lại nuốt xuống lời đã đến bên khóe môi.

Dạng nghệ sĩ như tối nay mà cũng xứng đáng để em nỗ lực à?



Đó là trường hợp ngoại lệ, cực kỳ cá biệt.
Phương Phương rút một tờ khăn giấy ra lau mũi,
Chị Giản Thù có giống cô ta đâu?



Vậy em định làm thế nào?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.