Chương 324: Ngoại truyện của phương phương (6)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1193 chữ
- 2022-02-06 07:20:23
Tự dưng Phương Phương chợt cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao. Cô dùng tay quạt gió cho đỡ nóng mặt, hắng giọng mấy t8iếng:
Em vào lấy máy sấy…
Nhìn bóng lưng của cô, khóe môi Thẩm Hành cong lên.
Thẩm Hành ở bên trong đợi lâu cũng hơi sốt ruột, gõ cửa hỏi:
Xong chưa em?
Phương Phương vội đáp:
Xong rồi, xong rồi.
Thế nhưng, dùng máy sấy để sấy quần áo thật sự quá chậm, lại còn nhàm chán nữa, nên chưa được bao lâu, cô đã bắt đầu ngáp dài, gà gật, không cẩn thận để máy sấy gần quá làm quần bị cháy.
Phương Phương tỉnh ngay tức khắc, tắt máy sấy muốn cứu vãn chiếc quần nhưng đã không kịp nữa rồi, chiếc quần đã bị thủng một lỗ.
Vừa nghĩ tới đó, cô chợt trợn trừng mắt lên, xông thẳng vào phòng tắm, nhìn thấy ngay quần lót vẫn còn đang nhỏ nước trên giá rửa mặt.
Thẩm Hành!!! Anh đúng là tên siêu biến thái!!!
Phương Phương từ từ mở cửa, đẩy hé ra một khe nhỏ để lấy quần.
Nhìn bàn tay thò vào trong, nụ cười của Thẩm Hành càng tươi hơn.
Không, không, làm gì có. Em không cố ý mà. Chắc vẫn có thể mặc được chứ nhỉ? Dù sao tối như thế này rồi, cũng sẽ không có ai cố tình nhìn đâu…
Phương Phương còn chưa nói hết câu cửa đã bị mở ra.
Thẩm Hành đứng hình.
Phương Phương mang áo sơ mi của anh ra ban công vắt khô nước, sau đó quay vào cắm máy sấy, chuẩn bị sấy áo cho anh. Thẩm Hành ở trong phòng tắm gõ cửa, giọng biếng nhác nói:
Này, em chỉ định sấy khô áo cho anh thôi, còn mặc kệ quần của anh à?
Không lạnh à?
Phương Phương vừa nói xong, thừa lúc Thẩm Hành không để ý, nhanh chóng đẩy anh vào trong phòng tắm, thuận thế kéo chiếc áo sơ mi của anh ra rồi dùng chìa khóa, khóa trái cửa phòng từ bên ngoài.
Khuôn mặt của Phương Phương đỏ bừng lên như sắp bùng nổ, ánh mắt không biết nên hướng vào đâu:
Anh…
Thẩm Hành cúi đầu xuống, ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng nói:
Ừ?
Thẩm Hành cũng không tức giận gì cả, trên mặt còn đầy vẻ trêu chọc:
Em chắc chứ?
Cô vô thức nhìn về phía anh, mí mắt giật run lên, vội vàng quay đi chỗ khác.
Đã hơn một tiếng trôi qua, áo sơ mi khô hẳn rồi, chỉ có quần là vẫn hơi ẩm ẩm một chút, có điều vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng mà…
Thế… thế thì phải làm sao đây?
Thẩm Hành nhấc đôi chân dài của mình lên, đi tới ngồi xuống ghế sofa:
Còn làm sao được nữa, anh đành phải chen chúc ở đây với em một đêm thôi.
Quần lót của anh cũng ướt nữa.
Phương Phương dùng tốc độ nhanh nhất đời này của mình để đóng cửa lại, đề phòng tên lưu manh kia lại nói thêm gì nữa!
Ấy thế mà Thẩm Hành vẫn còn cố gọi với theo:
Anh giặt sạch không?
Anh im đi!
Phương Phương vô cùng rối rắm, khó xử, lắp ba lắp bắp nói:
Hay là… để em ra ngoài mua cho anh cái khác nhé?
Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Các cửa hàng đã đóng cửa từ lâu rồi còn gì.
Không cần phải nghĩ, Thẩm Hành cũng biết hiện giờ mặt của cô gái nhỏ ngoài kia đang đỏ đến mức nào. Anh ngông nga ngông nghênh ngồi lên trên bồn cầu, quan sát xung quanh phòng tắm.
Về cơ bản, tất cả mọi thứ đều có hình hoạt hình, hoàn toàn là phong cách của mấy cô thiếu nữ.
Phương Phương không tin được anh:
Anh thề đi đã!
Thẩm Hành nghiêng người dựa vào cạnh cửa, chậm rãi nhấc tay lên:
Anh thề.
Mặt Phương Phương lại càng đỏ hơn, cô mím môi không nói gì nữa.
Thẩm Hành cũng không nhì nhằng lâu, cởi quần đưa cho cô.
Thẩm Hành chống một tay lên tay vịn ghế sofa, thủng thẳng nói:
À đúng rồi, để cảm ơn em đã giúp anh sấy khô quần áo, nên anh đã giặt hết quần áo bẩn trong phòng tắm giúp em rồi đấy.
Phương Phương ngẩn người. Cô để quần áo bẩn trong phòng tắm lúc nào… nhỉ?
Thẩm Hành ung dung ngồi đó, tiếp nhận lời tán dương của cô.
Lúc Phương Phương đi từ trong phòng tắm ra, mặt cô vừa đỏ vừa xấu hổ, đi thẳng ra ngoài ban công.
Lúc lấy máy sấy, trong 3đầu Phương Phương không thể ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh vừa nhìn thấy. Cô cứ tưởng rằng Thẩm Hành là một công tử nhà 9giàu chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, thi thoảng lên cơn thần kinh đồng bóng thôi, ai ngờ vóc dáng của anh ấy lại đẹp đến6 vậy…
Phương Phương vỗ nhẹ lên mặt mình, ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện ngoài phòng khách chẳng có ai cả. Cô 5vừa quay đầu đi định gọi anh thì hơi thở nam tính mạnh mẽ bỗng ập tới.
Cầm cái quần ướt sũng, Phương Phương đang định lùi ra thì tiếng Thẩm Hành lại vang lên:
Thật ra…
Cái gì cơ?
Thấy cô muốn trốn, hai tay Thẩm Hành chống lên tường, vây cô vào trong, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ:
Em tìm anh à?
Áo của anh đã cởi hết cúc, tản ra hai bên, trên lồng ngực vẫn còn những giọt nước đang chảy xuống.
Phương Phương cắn răng đưa quần áo vào trong, tim thót lên tận cổ họng.
Không bao lâu sau, giọng Thẩm Hành lại vang lên:
Có phải em… có ý kiến gì với cái quần của anh không?
Sao vừa rồi cô không phát hiện ra cái lỗ bị cháy ở chính chỗ ấy ấy nhỉ?
Thẩm Hành thản nhiên mặc vào:
Em cảm thấy anh mặc thế này đi ra ngoài sẽ không có vấn đề gì thật à?
Xong chưa?
Em vội cái gì, anh còn chưa cởi đây này.
Phương Phương cạn lời. Cô túm lấy chiếc gối ôm ném sang chỗ anh, vừa khéo rơi xuống chân Thẩm Hành, che đi lỗ hổng ở gần sát vị trí không thể miêu tả nào đó,
Thôi được rồi, được rồi, nhưng anh chỉ có thể ở trên ghế sofa, không được đi bất cứ đâu hết!
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Ánh mắt của Thẩm Hành dừng lại trên giá để đồ, ừm… đồ lót cũng thế.
Phương Phương ở bên ngoài dùng mắc áo treo áo và quần lên, chăm chú sấy khô quần áo cho anh.
Phương Phương lập tức bác bỏ ngay:
Không được!
Hay em đưa quần của em cho anh mặc nhé?
Phương Phương im lặng một lúc, ngẫm nghĩ thấy cũng có lý bèn đi tới cạnh cửa,
Vậy em mở cửa ra, anh đưa quần cho em nhé, không cho anh ra ngoài!
Ok, được rồi!
Cô thật sự, thật sự muốn bóp chết anh!!!!
Phương Phương phơi quần lót xong, quay lại trừng mắt nhìn anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.