Chương 52: DÀNH CHO ĐỘI TRƯỞNG PHÓ YÊU THƯƠNG CỦA EM. *BẮN TYM BẮN TYM*



Mạnh Viễn sẽ tiếp tục ở đó.


Cô khẽ

một tiếng, rũ đầu xuống không nói thêm gì nữa.

Phó Thời Lẫm hơi mím môi lại, bàn tay lộ 8rõ khớp xương siết chặt lấy cái cốc, giọng nói vẫn lành lạnh như thường:
Nếu em muốn, thì có thể tiếp tục ở lại đây.

Nụ cười của cô không hề giảm sút, kéo va ly hành lý đi ra ngoài:
Em tự xuống nhà gọi xe là được rồi, anh không cần tiễn em đâu. Anh bận bịu suốt mấy ngày hôm nay, cố gắng nghỉ ngơi đi cho lại sức.

Nói xong, cô đi thẳng ra cửa, đầu không ngoảnh lại lấy một lần.
Tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào trong sự yên tĩnh.

Có phải nếu em t3iếp tục ở lại đây, anh sẽ liên tục đi công tác không về không?
Nói xong, Giản Thù lại bật cười như tự giễu chính mình,
Không sao đâu, em về nh9à ở vậy. Ở đâu mà chẳng như nhau, dù sao em cũng chỉ có một mình.

Dứt lời, cô lập tức đứng dậy đi thu dọn đồ đạc.
Yết hầu của P6hó Thời Lẫm cứ chạy lên chạy xuống, vài lần muốn cất tiếng gọi cô lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào bật ra thành lời.
Lạnh lẽo, cô quạnh…
Hơi thở của cô, hoàn toàn chẳng còn lại một chút nào hết.
Một lúc lâu sau, Phó Thời Lẫm mới đi đến bên cạnh thùng rác, lôi mấy thứ cô vừa vứt vào đó ra. Anh nhặt lại từng cái từng cái một, đặt nó về vị trí cũ. Cuối cùng, ánh mắt anh chợt rơi xuống một thùng thức ăn để ở ngay gần cửa ra vào, bên trên có dán một tờ giấy nhớ kiểu hoạt hình, viết một dòng chữ:
Khác hẳn với 5lúc chuyển đến đây, mỗi lần đặt một món đồ gì, cô đều rất thận trọng, vui vẻ đến mức trong lòng như nhảy loạn lên vậy. Còn lúc này, cô thu dọn đồ đạc rất nhanh, gần như chỉ vơ quáng vơ quàng nhét một đống vào trong valy, đồ đạc ngổn ngang lộn xộn cả đống. Nếu cái nào không nhét vào được nữa, cô sẽ ném thẳng luôn vào thùng rác.
Chưa đến năm phút, Giản Thù đã ôm thằng nhóc kia vào lòng, cười nói với anh:
Đội trưởng Phó, em đi trước đây. Thời gian vừa rồi làm phiền anh quá. Anh đi công tác nhớ chú ý an toàn nhé, bận đến mấy cũng phải nhớ ăn cơm đấy.

Phó Thời Lẫm đứng dậy, giọng trầm hơn bình thường vài phần:
Giản Thù…

Dành cho Đội trưởng Phó yêu thương của em. Bắn tym bắn tym

Phó Thời Lẫm có thể tưởng tượng được ra lúc cô viết dòng chữ này, chắc chắn khóe môi của cô sẽ vểnh lên không khống chế được, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, nét mặt rạng ngời vui vẻ, giống như một con cáo nhỏ vừa đạt thành ý nguyện vậy.

Một giây sau, Phó Thời Lẫm vơ lấy chìa khóa, sải bước ra ngoài.

Anh vừa xuống đến dưới tầng thì chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói:
Đội trưởng Phó ạ? Em là Tạ Minh Giai ở đội 3. Đồn trưởng Diệp cử em đến thay anh tiếp quản nhiệm vụ bảo vệ nạn nhân còn sống kia ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.