Chương 61
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 582 chữ
- 2022-02-04 06:44:17
Động tác của Phó Thời Lẫm rất mạnh mẽ, khác với sự thờ ơ và lạnh lùng thường ngày, là sự ngang tàng mà cô chưa từng thấy.
Giản Thù8 chỉ cảm thấy môi mình hơi tê dại, gần như không thở nổi nữa.
Nụ hôn này rất dài và rất sâu, hơi thở của cả hai dần nặng nề dồn dập hơn.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ khóe môi Giản Thù, Phó Thời Lẫm hơi sững lại rồi nhanh chóng buông cô ra, giọng nói trầm khàn:
Anh vào phòng tắm...
Không.
Giản Thù cau mày, lặp lại lần nữa:
Mình làm đi anh.
Giản Thù vừa nói vừa dịch tay xuống, muốn cởi thắt lưng của anh, nhưng vừa chạm vào khóa kim loại thì tay đã bị giữ lại.
Phó Thời Lẫm biết sự nóng vội này của cô đều là vì lo lắng bất an trong lòng. Anh lại khàn giọng nói:
Anh sẽ không bỏ đi đâu, được chứ?
Giản Thù im lặng một lúc rồi nói:
Vậy anh hãy thề đi, không được nuốt lời trở mặt, kéo quần lên là không chịu nhận người nữa.
Giản Thù gần như ngay lập tức nắm lấy tay anh, không biết lấy sức mạnh từ đâu mà đè anh xuống sofa.
Phó Thời Lẫm sợ cô ngã nên vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
Giản Thù nhìn anh chằm chằm:
Chẳng phải anh đã cứng rồi sao. Lần trước ở nhà em, anh cũng cứng rắn thế này. Rõ ràng là anh thích em, tại sao lại không thừa nhận chứ?
Phó Thời Lẫm mím môi, trầm giọng nói:
Em ngồi dậy trước đã.
Anh hơi buông lỏng gáy cô, Giản Thù vội chống hai tay lên vai anh, khẽ n3gả đầu ra sau, khó khăn hít lấy hít để bầu không khí trong lành, cảm thấy mình như được sống lại.
Thật sự muốn chết luôn!
Mặc dù cô ví von hơi cường điệu, nhưng Phó Thời Lẫm vẫn đồng ý:
Ừ, anh thề.
Giản Thù chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, bèn ngước nhìn anh hỏi:
Có phải lý do anh không chịu làm là vì ở nhà không có áo mưa không? Hiện giờ vẫn còn sớm, để em đi mua...
Phó Thời Lẫm cạn lời.
Trước giờ Giản Thù luôn theo phái hành động, vừa dứt lời đã lập tức đứng lên định ra ngoài rồi.
Cô gái nằm trên ngực anh, đôi mắt ướt long lanh như có một màn sương mờ mịt bao phủ, táo bạo và thẳng thắn nói:
Đội trưởng Phó này, chúng ta làm nhé.
Phó Thời Lẫm không nói nên lời. Anh bình tĩnh liếm đôi môi mỏng, yết hầu cuồn cuộn:
Giản Thù...
Phó Thời Lẫm vội giữ cô lại:
Đi ngủ trước đã.
Em về nhanh ấy mà…
Cô9 cảm thấy Phó Thời Lẫm đang trả thù vì cô dám hôn anh, đồng thời một lần nữa khiến cô mất hết hứng thú với tình cảm này một cách triê6̣t để, sau đó không bao giờ quấy rầy anh nữa.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô còn chưa kịp suy xét tỉ mỉ xem anh đang nghĩ gì, đôi 5môi mỏng kia đã lại áp xuống lần nữa. Không thô bạo cuồng nhiệt như nụ hôn vừa nãy, anh nhẹ nhàng mút lấy môi cô, từng chút từng chút, như đang trấn an vỗ về cô vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.