Chương 70: Cậu ta cứ cảm thấy, hôm nay giản thù nghiêm túc chín chắn một cách lạ thường
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 757 chữ
- 2022-02-04 06:44:29
Cô xếp trà sữa nóng và đồ ăn vào túi bóng rồi xách theo tới đồn cảnh sát.
Tuy bây giờ đã là mười giờ tối, nhưng 8đồn cảnh sát vẫn còn rất náo nhiệt.
Khi ấy, lúc 5đập bình hoa vào đầu Tần Khả Khả, ánh mắt của Giản Thù vô cùng tàn nhẫn.
Đó là sự tàn nhẫn bất chấp cả mạng sống.
Khoan đã...
Mấy ngày nay Mạnh Viễn bận tối mặt tối mũi. Hơn nữa, nhiệm vụ của đoàn làm phim kết thúc rồi, nên cậu ta cũng không có thời gian hỏi Giản Thù xem đêm đó sau khi cô đi đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, thấy cô vừa mua trà sữa vừa mua thức ăn cho họ như vậy thì cậu ta dám chắc đội trưởng Phó không chạy thoát nổi rồi.
Mạnh Viễn nháy mắt đầy ẩn ý rồi hỏi:
Cô và đội trưởng Phó ấy... thành công rồi à?
Cậu chỉ vừa dứt lời, còn chưa đợi Giản Thù trả lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng hô của một cảnh sát:
Anh Mạnh ơi, anh ra đây giúp bọn em với, ngoài này đã không đủ người rồi mà còn xuất hiện thêm mấy tên say rượu đánh nhau nữa.
Giản Thù vừa bước vào sảnh lớn đã nhìn thấy mấy thằng nhóc cấp ba mặt mày s3ưng húp đang ngồi viết tường trình. Phụ huynh của chúng cũng đã đến, đang kêu trời trách đất ở bên trong, khung cảnh vô9 cùng nhốn nháo.
Vừa khéo Mạnh Viễn cũng mới từ bên ngoài về. Thấy Giản Thù đang xách đồ đứng tại chỗ nhìn đông6 nhìn tây như đang xem trò vui, cậu ta lại nhớ tới đoạn video giám sát trong phòng thay đồ hôm đó.
Cậu ta cứ cảm thấy hôm nay Giản Thù chín chắn nghiêm túc một cách lạ thường.
Giản Thù đặt túi đồ trên tay xuống trước mặt cậu ta:
Khi nào mọi người xong việc thì anh chia đồ ăn cho họ giúp tôi nhé.
Mạnh Viễn bước tới dẫn cô vào phòng làm việc bên cạnh.
Giản Thù hỏi:
Bên ngoài đang có chuyện gì vậy?
Là tụ tập đánh nhau thôi.
Mạnh Viễn nói, sau đó cảm thán vài tiếng,
Có mấy đứa phải nhập viện luôn đấy. Đám trẻ thời nay thật đúng là… đang cái tuổi trẻ trâu hiếu thắng, dễ kích động. À đúng rồi, hai thằng nhóc lần trước vu oan cho cô cũng có ở đây đấy, cô có muốn gặp bọn nó không? Đứa nào đứa nấy mặt mũi đều đã sưng húp hết lên như đầu heo rồi, nhìn thấy bọn nó đảm bảo cô sẽ hả giận lắm cho mà xem.
Giản Thù nghiêm túc từ chối:
Sao tôi có thể so đo với hai đứa nhóc được chứ, chuyện cũng đã qua lâu rồi còn nhắc lại làm gì nữa.
Giản Thù chỉ cười, nói không sao.
Tất cả tài liệu trong đồn cảnh sát đều là cơ mật, không thể để lộ ra bên ngoài. Mạnh Viễn không cho cô động vào cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ có điều...
Cô cúi xuống định nhặt chúng lên, nhưng đúng lúc này Mạnh Viễn lại quay về. Vừa thấy thế, cậu ta đã vội vã chộp lấy đống tài liệu trước khi cô kịp chạm đến chúng.
Thấy sắc mặt cô xấu đi, Mạnh Viễn ngượng ngùng vò đầu giải thích:
Đây là những tài liệu trước kia của đội trưởng Phó. Anh ấy có bảo tôi cất vào tủ hồ sơ mà tôi lại quên mất...
Giản Thù gật đầu:
Tôi biết rồi.
Sau khi Mạnh Viễn đi khỏi, Giản Thù cũng đứng lên chuẩn bị đi về, nhưng trong lúc bất cẩn cô lại vô tình xô đổ chồng tài liệu trên bàn xuống đất.
Hiện giờ cô đã là người nhà của cảnh sát rồi, phải cố gắng làm một tấm gương thật mẫu mực, không thể để cho đội trưởng Phó mất mặt được.
Mạnh Viễn cứng họng.
Mạnh Viễn đáp:
Ok, tôi ra ngay đây.
Cậu ta vội vã đứng lên rồi nói với Giản Thù,
Tôi đi giải quyết công việc đã nhé, cô cứ ngồi ở đây chơi đi, lát nữa tôi sẽ bảo cảnh vệ đưa cô về.
Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi bắt taxi về là được rồi.
Vậy cô đi đường cẩn thận nhé.
Hai bàn tay buông thõng bên người Giản Thù bỗng nắm chặt lại, ánh mắt hơi tối đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.