Chương 83: Nếu nó mà dẫn một cô cảnh sát nào về, cháu có tin ông chết tại chỗ cho nó xem không?



Em vẫn luôn rất ích kỷ. Ban đầu, khi em nhìn thấy các bình luận trên mạng, em sợ đến mức chỉ muốn trốn đi thôi. Em không hiểu vì 8sao đã lâu thế rồi mà bọn họ còn muốn kéo em quay lại.



Tiểu Thù…


Giản Thù bật cười, giọng nói rất nhẹ:
Nhưng 3có những việc em không thể không đối diện được, đã có quá nhiều người hi sinh vì chuyện này rồi, em không thể cứ trốn tránh mãi n9hư thế.

Anh quay lại lạnh lùng liếc nhìn người đứng sau mình.
Cô gái vội giơ 5hai tay, vẻ mặt vô tội:
Không phải tại em, không phải tại em, lúc em đi ông nội vẫn chưa tỉnh…

Giọng ông cụ truyền ra:
Đến cũng đến rồi thì vào ngồi đi. Đội trưởng Phó bận rộn thế, mấy tháng chẳng thấy tăm hơi đâu.


Tại bệnh viện.
Phó Thời Lẫm đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên giường chơi6 với chim, nhìn cực kỳ nhàn nhã thảnh thơi.
Dường như ông cụ cũng ý thức được mình nói không ổn lắm, im lặng một lúc mới nói tiếp:
Cháu đã làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa, nên về giúp ông đi thôi. Cậu cháu cả ngày chẳng làm được tích sự gì, bây giờ lại còn muốn…


Ông ngoại, cháu còn có việc, đi trước đây.
Phó Thời Lẫm nói xong liền quay lưng rảo bước đi luôn.
Ông cụ uất nghẹn, suýt nữa bị anh chọc tức phát ngất đi luôn.
Ông cụ nói:
Nếu nó mà dẫn một cô cảnh sát nào về, cháu có tin ông chết tại chỗ cho nó xem không?

Cô gái bĩu môi, không trả lời. Cô biết từ sau chuyện của bác, ông nội có thành kiến rất lớn đối với nghề cảnh sát.

Cô gái vội bước lên vuốt ngực cho ông cụ:
Ông ơi, ông đừng nóng, ông đừng nóng.


Cháu nhìn nó xem! Nhìn nó xem! Nếu biết trước thì từ đầu ông đã kiên quyết không đồng ý cho nó đi làm cảnh sát cái khỉ mốc gì đó rồi. Giờ thì hay chưa, để cho cái thằng bố chết tiệt của nó tìm thời cơ kéo nó lệch đi mất!


Cảnh sát có sao đâu ạ, cháu thấy làm cảnh sát ngầu lắm, ông không biết trong đội có bao nhiêu nữ cảnh sát thích anh họ đâu ạ.

Phó Thời Lẫm mím môi, bước vào phòng bệnh:
Ông ngoại.


Hừ, cháu còn biết cháu có ông ngoại cơ đấy.
Ông già đặt chiếc lồng chim sang một bên,
Ông đã bảo cháu rồi, cháu đừng có làm cảnh sát nữa, cháu cứ khăng khăng muốn giống bố cháu cơ…


Ông ơi!
Cô gái vội vàng ngắt lời ông.
Phó Thời Lẫm rời khỏi bệnh viện, về thẳng đồn cảnh sát.
Các phóng viên và người nhà nạn nhân đã rời khỏi đại sảnh.
Đôi mắt đen của anh sắc lạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.
Anh nhanh chóng quay người đi đến phòng làm việc của đồn trưởng.

Diệp Thường Lâm đang gọi điện thoại, nhìn thấy Phó Thời Lẫm đến, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Diệp Thường Lâm nói thêm mấy câu với người trong điện thoại rồi mới ngắt máy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.