Chương 93: Giản thù, để chân của em xuống
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 653 chữ
- 2022-02-04 06:45:11
Ngay khi cô đang chuẩn bị làm vài động tác nhỏ, Phó Thời Lẫm liền đè tay chân cô lại, thấp giọng cảnh cáo:
Ngủ đàng hoàng đi.
<8br>
Giản Thù bó tay.
Anh phản ứng nhanh như vậy làm gì.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương đã kết vảy trê3n khóe môi anh, thấy hơi áy náy bèn hỏi dò:
Hay là em cắn nốt bên kia của anh luôn cho đều nhé?
Giản Thù bỗng nhớ ra, trước khi trên mạng xuất hiện mấy tin nóng kia, đã ba ngày cô không liên lạc được với anh rồi.
Lúc đó thành phố B đang xôn xao vì vụ án giết người liên hoàn, chắc chắn anh không được ngủ ngon, hoặc có thể là hoàn toàn không ngủ. Sau khi chuyện này bị đưa lên báo, anh lại chạy về thành phố Vân tìm cô ngay lập tức. Cô y tá vừa rồi còn nói, hôm qua anh ở bên cô cả đêm.
Giản Thù không biết rốt cuộc anh đã không ngủ bao nhiêu ngày rồi nữa, trong lòng bỗng cảm thấy rất xót xa.
So với ánh đèn chói mắt và tiếng nhạc ồn ào, hơi thở của anh có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn thế nhiều.
Giản Thù nhắm mắt lại, ôm lấy eo anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tối nay, không có ác mộng, không có giật mình tỉnh giấc, không có đau khổ, cô ngủ vô cùng ngon.
Ừm… ngủ thôi.
Trên thực tế, quả thực chỉ có mấy giây đầu lúc vừa tắt đèn là Giản Thù cảm thấy hơi hoảng sợ.
Nhưng bóng tối càng lan rộng, hơi thở của người đàn ông bên cạnh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Phó Thời Lẫm cúi đầu nhìn cô:
Tắt đèn rồi em có ngủ được không?
Ngủ được, chỉ cần anh ở bên cạnh em, tắt đèn em vẫn ngủ được.
Phó Thời Lẫm mím môi, tắt đèn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, Giản Thù hơi không quen, cơ thể vô thức run rẩy.
Phó Thời Lẫm càng ôm chặt cô hơn:
Vẫn ổn chứ?
Giản Thù gật đầu:
Không sao ạ, chỉ có lúc mới đầu hơi không quen thôi.
Nhiều năm như vậy, mỗi buổi tối, cô đều bật đèn và mở nhạc khi ngủ.
Cô sợ bóng tối, sợ căn phòng yên tĩnh không chút tiếng động.
Không thoải mái thì nói với anh.
Cô vùi đầu vào lòng anh:
Đội trưởng Phó…
Hửm?
Anh tắt đèn đi, ngủ thôi.
Phó Thời Lẫm không biế9t phải nói sao nữa.
Đây là lần đầu tiên Giản Thù và anh nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, nói chính xác hơn đây là lần6 đầu tiên cùng anh nằm ngủ trên một chiếc giường khi ý thức còn tính táo, nói không căng thẳng là nói dối.
Cô định tìm c5hủ đề gì đó trò chuyện, để bản thân không chìm đắm vào trạng thái hưng phấn này nữa. Nhưng vừa định mở miệng, cô đã nhìn thấy quầng thâm nơi đáy mắt anh.
Lúc Giản Thù mở mắt, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ.
Giống như một cuối tuần nào đó của mười năm trước, không có tiếng chuông báo thức, ngủ đến khi tự thức dậy, thời tiết thoáng đãng dễ chịu.
Mẹ nấu ăn trong phòng bếp, bố phụ mẹ một tay, Cố Chiêu cuộn mình làm kén trong phòng của anh ấy.
Cô ngáp một cái, kéo rèm cửa ra, bắt đầu một ngày mới tươi đẹp.
Tất cả đều ấm áp và hạnh phúc.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:
Em dậy rồi à?
Giản Thù quay đầu sang, khẽ dụi mắt. Nhìn thấy đội trưởng Phó còn đang ngủ bên cạnh, cô bèn ôm lấy cổ anh, nụ cười càng xán lạn hơn:
Chào buổi sáng, đội trưởng Phó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.