Chương 95: Nếu như tôi không muốn, người khác có thể ép được tôi sao?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 619 chữ
- 2022-02-04 06:45:08
Giản Thù ăn gần xong rồi, thấy Kha Hiển vẫn còn ngồi đó chau mày, vẻ mặt nặng nề mới nhỏ giọng nói:
Đội trưởng Kha, anh tìm tôi… có việc8 gì sao?
Kha Hiển khẽ gật đầu.
Cô như thế này, một lần nữa khiến Kha Hiển cảm thấy những điều anh ta vẫn luôn k5iên trì trước đây đều là sai lầm cả.
Cô Giản này… Sau khi khỏi bệnh, cô quay về thành phố Vân đi.
…
Buổi chiều, Giản Thù vừa truyền nước, vừa chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kha Hiển mấp máy môi, dường như anh ta bỗng hiểu ra tại sao cô có thể thu phục được người khó tán như Phó Thời Lẫm rồi.
Anh ta còn muốn nói thêm gì đó thì Giản Thù lại nói,
Đội trưởng Kha, anh không cần phải lo đâu. Tôi sẽ điều chỉnh lại trạng thái của mình, lần sau thực hiện liệu pháp thôi miên tâm lý, nhất định sẽ thành công.
Giản Thù im lặng hồi lâu mới nói:
Đội trưởng Kha, anh không cần xin lỗi tôi, hợp tác điều tra là do tôi tự nguyện. Nếu như tôi không muốn, người khác có thể ép được tôi sao?
Chỉ cần hắn ta còn sống trên đời này, thì nhất định phải bắt được hắn ta, trả lại công bằng cho những cô gái ấy và cả người nhà của họ nữa. Hắn ta đã ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, giờ là lúc nên kết thúc rồi.
Hôm trước lúc Giản Thù mới đến đồn cảnh sát thành phố B, trạng thái cảm xúc của cô ấy nh3ư bị đóng kín. Ngoài mặt trông cô có vẻ rất bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nhưng không khó để nhìn ra, cô đang cố g9ắng hết sức để kiềm nén.
Thế nhưng, cô của bây giờ lại vô cùng thoải mái, cả người thả lỏng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, là6 trạng thái đối lập hoàn toàn so với lúc trước.
Lúc nãy Lâm Tĩnh nghe một cuộc điện thoại, đi xuống lầu lấy đồ gì đó rồi.
Lần này vai diễn của Giản Thù là nữ cảnh sát, lúc trước cô cảm thấy mình đã diễn rất ổn, nhưng không ngờ từ sau khi quen biết Lâm Tĩnh, cô mới phát hiện những hiểu biết của mình về nữ cảnh sát thật sự quá phiến diện.
Sau lần này quay về, cô nhất định phải nghiền ngẫm thật kĩ mới được.
Không bao lâu sau, Lâm Tĩnh quay lại, trong tay còn xách một chiếc túi:
Cô Giản, điện thoại của cô mất rồi à?
Giản Thù gật đầu, cứ cho là vậy đi.
Lâm Tĩnh đưa chiếc túi trong tay cho cô, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ:
Cái này là do nhân viên chuyển phát nhanh vừa gửi tới, gọi vào điện thoại của tôi, chắc là đội trưởng Phó mua đấy.
Đội trưởng Kha, tôi…
Cô Giản, trước đây chính tôi là người cứ luôn đề nghị để người may mắn sống sót phối hợp giúp đỡ công tác điều tra. Về chuyện này, tôi thành thật xin lỗi cô.
Giản Thù sững người mất một lúc, hỏi với vẻ khó hiểu:
Đội trưởng Kha, sao anh lại nói thế?
Kha Hiển trầm giọng nói tiếp:
Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Lần điều tra này vẫn không nên làm phiền cô Giản thì hơn. Cô có cuộc sống riêng của mình, không nên để cô tiếp tục bị cuốn vào vụ án lần này nữa.
Giản Thù khẽ chớp mắt, nói:
Cảm ơn cô nhé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.