Chương 98: Anh ấy có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn một cách tuyệt đối.


Thành viên trong đội đều ngơ ngác khó hiểu, sao anh ta cứ cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ thế nhỉ? Anh ta đã nói sai gì sao? <8br>
Mặc dù Kha Hiển cũng muốn coi như không thấy gì, nhưng vết thương trên khóe môi của Phó Thời Lẫm… thật sự quá rõ ràng, khiến3 người ta không kiềm được muốn nhìn thêm mấy lần.

Gương mặt của Giản Thù đỏ bừng, chỉ mong tìm được cái lỗ để chui xuống. <9br>
Đúng lúc này, Trần Văn Quang bước đến, phá vỡ bầu không khí yên lặng đầy xấu hổ và kỳ lạ này:
Nghe nói cô Giản bị ốm, mấy h6ôm nay tôi bận nhiều việc quá, không kịp đi thăm cô, sức khỏe cô đã đỡ hơn chút nào chưa?


Cô gật đầu:
Tôi đã khỏe rồi, cả5m ơn giáo sư Trần quan tâm.

Nói đến chuyện này, Giản Thù có hơi khó xử:
Lúc trước là vì tôi hiểu lầm anh ấy… Nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rõ ràng rồi.


Hai người làm hòa rồi à?


Vâng…

Lúc đến cửa, bước chân của Giản Thù hơi đắn đo. Cô quay đầu nhìn Phó Thời Lẫm, mặc dù không nói gì, nhưng có thể thấy rõ cô hơi căng thẳng và sợ hãi.
Phó Thời Lẫm ôm lấy cô, thấp giọng nói bên tai cô:
Không thoải mái thì dừng lại, anh ở bên ngoài đợi em.

Giản Thù khẽ khàng gật đầu:
Vậy em vào nhé…

Trần Văn Quang mỉm cười đưa tay đẩy cặp kính lên:
Trạng thái tinh thần của cô Giản tốt hơn rất nhiều.

Giản Thù cong môi, nở một nụ cười thoải mái.
Sau khi Trần Văn Quang chào hỏi Phó Thời Lẫm xong, họ mới đi đến phòng nghỉ ngơi.

Đúng vậy.


Anh ấy ngủ bên cạnh cô sao?

Giản Thù hơi ngại ngùng gật đầu.

Vậy chúng ta vẫn cứ trò chuyện trước nhé?


Vâng.

Trần Văn Quang mỉm cười nói:
Lúc trước cô không nói với tôi chuyện hai người yêu nhau.

Trần Văn Quang uống một ngụm nước, tiếp tục hỏi:
Có tiện nói cho tôi biết, hai hôm nay cô ngủ thế nào không?


Tôi ngủ rất ngon, không hề nằm mơ thấy ác mộng, cũng không bị mất ngủ.


Ngủ một giấc tới sáng ư?

Phó Thời Lẫm cúi đầu hôn lên mái tóc cô:
Đừng sợ, có anh ở đây rồi.

Kha Hiển đứng bên cạnh nhìn trân trân không nói nên lời, đây có phải là Phó Thời Lẫm không? Đây có phải là Phó Thời Lẫm mà mỗi lần huấn luyện đều đứng hạng nhất đó không? Có phải là Phó Thời Lẫm vẫn luôn lạnh nhạt không có cảm xúc đó không? Sao cậu ta lại biến thành thế này rồi!!!
Sau khi Giản Thù đi vào, cô hít một hơi thật sâu.

Còn căng thẳng không?
Trần Văn Quang rót cho cô một cốc nước ấm, ngồi xuống bên cạnh cô.

Có một chút…

Nói không căng thẳng thì là giả.

Có thể nhìn ra được là cô rất dựa dẫm vào anh ấy. Anh ấy có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn một cách tuyệt đối.


Nếu như thế thì sau khi thực hiện thôi miên tâm lý, sự đau khổ do chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn của cô sẽ giảm bớt rất nhiều. Trần Văn Quang cũng yên tâm hơn một chút.


Cô Giản, vậy chúng ta bắt đầu nhé.


Giản Thù cầm ly nước lên, chầm chậm uống một ngụm:
Vâng.


Trước khi Trần Văn Quang bắt đầu thực hiện thôi miên tâm lý, ông ta nói:
Cô Giản, trong quá trình thực hiện, nếu như có chỗ nào không thoải mái, tôi sẽ tạm dừng. Nếu như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ, cô cũng có thể truyền đạt tin tức cho tôi, tôi có thể nhận được.


Giản Thù khẽ gật đầu.

Một giây trước khi chìm vào thôi miên, giọng nói của Trần Văn Quang lại vang lên:
Không cần sợ hãi, anh ấy ở bên ngoài, chỉ cách một cánh cửa. Chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ đến bên cạnh cô ngay lập tức.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.