Chương 2. Đám tang [1]


Số từ: 3988
Dịch giả: Bảo Trâm
Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
Giờ là cuối tháng Tám, thành phố nằm ở phương Bắc này vẫn chưa bước sang mùa thu, song cái nắng hè dữ dội đã dịu bớt đi.
Nhà Chu Minh Vi ở con đường vành đai số 5 phía Tây thành phố, gần tới ngoại ô. Từ sau lần đó, bà Vương quản lý con gái rất chặt, sợ cô vẫn nghĩ quẩn. Minh Vi phải uốn lưỡi mấy lần mới được mẹ đồng ý cho đi chơi với Giai Ni.
Tàu điện ngầm lao vun vút qua đường sắt trên không, những tòa nhà chọc trời nhanh chóng nằm lại phía sau, đến nơi nào cũng thấy những cảnh tượng phồn hoa sầm uất. Thành phố nơi Trương Minh Vi đã sống suốt hai mươi tám năm nay bỗng chốc trở nên mới mẻ trong con mắt của Chu Minh Vi.
Khi trước, cô thường ngồi trong xe hơi sang trọng và thoải mái, có tài xế riêng, trong xe còn có đồ uống và cả ti vi vệ tinh. Mỗi lần đi từ phía đông sang phía tây thành phố, tới gót giày cũng không dính một hạt bụi. Còn giờ đây, Chu Minh Vi đứng chen chúc trong toa tàu điện, bên cạnh là những viên chức làm công ăn lương mình đẫm mồ hôi, phía sau là một đám nữ sinh trò chuyện ồn ào, máy lạnh của toa tàu thổi vù vù khiến cô hắt hơi.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy thỏa mãn, kiếp trước dù sống hai mươi tám năm, nhưng ít ra cũng có mười tám năm được ăn sung mặc sướng, nuông chiều hết mực. Phải biết rằng có bao nhiêu người trong suốt cuộc đời không được sống sung sướng như vậy đến một ngày.
Trụ sở chính của Vĩnh Thành là một tòa nhà bốn tầng màu xám, không lấy gì làm bắt mắt nếu so với tòa nhà cao ốc ở hai bên, vả lại nếu không có một đám con gái ầm ĩ đang vây bên ngoài thì cũng không có người đi đường nào chú ý tới chỗ này.
Từ xa đã thấy mấy cô gái đang giơ cao biểu ngữ và băng rôn cùng hô vang:
– Thành Quân, Thành Quân, đừng đau lòng quá!! Bọn em vẫn luôn ở đây! Bọn em mãi yêu anh!
Cảnh tượng như vậy cô đã từng thấy rất nhiều lần khi vẫn còn ở bên cạnh Thành Quân, nên giờ không mấy ngạc nhiên. Giai Ni đứng bên cạnh lè lưỡi:
– Chả trách có nhiều người tranh giành nhau tới vỡ đầu để được làm ngôi sao lớn như vậy. Vợ vừa mới chết, đã có nhiều cô gái trẻ trung lao đến bù đắp chỗ trống ngay.
Minh Vi bất giác cười cay đắng:
– Cậu có biết hồi trước vợ anh ta phải qua năm ải chém sáu tướng mới có được anh ta không?
– Cố Thành Quân đẹp trai thế, được các cô gái tranh cướp nhau cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. – Giai Ni bật cười. – Minh Vi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?
– Mình chỉ muốn xem một chút thôi. – Ánh mắt Minh Vi bỗng trở nên dịu dàng.
Đây là công ty do bố cô một tay gây dựng nên, chính là để cho cô con gái ham mê điện ảnh có đất phát huy sở trường.
Năm đó bố cô vẫn còn trẻ, bị trúng gió khi say rượu nên đột quỵ, qua đời. Minh Vi hai mươi tuổi, kỳ nữa mới tốt nghiệp, bỗng chốc trở nên một thân một mình không biết nương tựa vào ai, lại còn bị các giám đốc khác trong công ty coi thường vì ít tuổi. Khi đó Thành Quân đã có chút danh tiếng, quan hệ với Minh Vi rất tốt. Trong khi ai cũng xem thường Minh Vi, chỉ có mình anh là dám đứng lên giúp đỡ cô ổn định mọi mặt tình hình, nắm giữ lấy công ty.
Thời gian đó Minh Vi cảm kích vô cùng. Bình thường đã thích anh, sau lần đó càng quyết tâm với tình cảm của mình.
Dẫu vậy, Minh Vi cũng không dám nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước để bày tỏ tình cảm với Thành Quân, trái lại, anh chính là người chủ động nói với cô:
– Anh với em qua lại lâu như vậy, hai bên đều rất hiểu tính cách của nhau. Anh hỏi em một cách nghiêm túc:
Chúng ta cưới nhau có được không?
.
Khi đó Minh Vi vui sướng tới mức trái tim gần như không chịu nổi.
Giờ đây Trương Minh Vi đã chết, lại chưa có con nên cổ phần của cô đương nhiên thuộc về Cố Thành Quân. Cố Thành Quân nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Vĩnh Thành, một ông vua không vương miện. Vậy mới nói ba vận may lớn của đời người: thăng quan, phát tài, vợ chết, Cố Thành Quân bỗng nhiên có tất cả. Bên ngoài đã có các fan hâm mộ kêu trời kêu đất cảm thông, bên trong không biết anh ta và Chân Tích đang vụng trộm hưởng lạc ở chỗ nào.
Đám đông ồn ào chợt trở nên hỗn loạn, các fan hâm mộ líu ríu dạt ra cả phía sau. Một chiếc Porsche màu đen từ trong công ty chạy ra. Đám con gái đó như sực tỉnh, vây lấy chiếc xe la hét:
Thành Quân! Thành Quân! Cố Thành Quân! Ở trong này, trong này
.
Giai Ni kéo tay Minh Vi khi đó đang đứng thẫn thờ lùi về phía sau mấy bước, đúng lúc chiếc xe ngoặt qua, chỉ còn chút nữa là đâm vào họ. Minh Vi giật mình, suýt ngã. Chiếc xe phanh kít lại, phát ra một âm thanh chói tai.
– Làm ơn tránh ra một chút. Tránh ra một chút.
Tài xế khá lịch sự, chỉ hét lên hai câu thiếu kiên nhẫn đó. Các nhân viên bảo vệ lập tức chạy đến gạt Giai Ni và Minh Vi ra.
Cửa kính sau của xe từ từ hạ xuống, gây ra một chuỗi tiếng kêu la chói tai. Cố Thành Quân mặc cả một bộ vest màu đen, đeo kính râm ngồi bên trong, chỉ để lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp xoay nghiêng. Anh không bộc lộ cảm xúc gì, cũng không để ý tiếng kêu của các fan hâm mộ, lơ đãng hỏi Minh Vi:
– Cô có bị thương không?
Minh Vi đờ người ra như tượng gỗ, mình Giai Ni phản ứng kịp, vội vàng cười nói:
– Không sao! Chúng tôi không sao cả!
Cố Thành Quân gật đầu, ngoảnh mặt đi không nhìn họ nữa. Cửa kính từ từ đóng lại, sau đó chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi. Đám đông hâm mộ vẫn trong trạng thái kích động lập tức chạy đuổi theo, nhờ vậy cổng công ty yên bình trở lại.
Giai Ni đẩy Minh Vi bằng giọng đầy hào hứng:
– Ôi trời ơi, người thật còn đẹp trai hơn cả trong phim! Lại còn dịu dàng tình cảm nữa! Thảo nào chị họ mình thích anh ta đến vậy. Mình phải gọi điện thoại ngay cho chị ấy, bảo với chị ấy rằng mình đã tận mắt thấy Cố Thành Quân mới được.
Minh Vi lẳng lặng nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất, một nụ cười lạnh giá hiện lên trên khóe môi.
Lẽ dĩ nhiên anh không thể nhận ra cô.
Nắm quyền quản lý Vĩnh Thành trong tay, đầu đội vương miện của ảnh đế, cả danh và lợi đều thuộc về Cố Thành Quân. Đến người vợ kết tóc se tơ anh ta còn có thể vứt bỏ, vậy quan tâm gì đến một cô gái xa lạ.
Minh Vi nhắm nghiền mắt, khi mở ra tất cả đã trở nên bình thường.
Cô quay người bước đi, Giai Ni bỏ điện thoại xuống tất tả chạy theo:
– Vi Vi, mình bảo này, chị họ của mình nói chị ấy tìm được một công việc làm thêm, họ cần hai nữ sinh viên, hỏi bọn mình có làm được không. Chính là làm trong Vĩnh Thành…
Minh Vi khựng lại:
– Vĩnh Thành?
– Phải. Mà cậu có biết làm gì không? – Giai Ni mở to mắt, thấp giọng nói với vẻ hưng phấn thần bí. – Phục vụ trong tang lễ của vợ Cố Thành Quân.
Toàn thân Minh Vi khẽ run lên:
– Mình… Tang lễ của trương Minh Vi sao?
– Phải… Nói ra cô ấy cũng trùng tên với cậu, thật không thấy may mắn. Song nói đi cũng phải nói lại, dù tiền công không cao nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều minh tinh. Vợ của Cố Thành Quân qua đời, chắc chắn sẽ có vô số người nổi tiếng đến đưa tang.
– Bao giờ làm?
– Hôm nay đến phỏng vấn, ngày mai bắt đầu làm, vị trí lễ tân đón khách. Chỗ này do chị họ mình nhờ cậy người quen xin được, đáng lẽ người ta dùng nhân viên trong công ty. Cậu có đi không?
– Mình đi! – Minh Vi buột miệng nói, giọng chắc nịch.
– Ừ, được. – Giai Ni hơi sốc vì bộ dạng quyết liệt của Minh Vi. – Để mình nhắn tin trả lời chị ấy.
Chị họ của Giai Ni, Tống Mẫn, là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, làm việc gì cũng nhanh nhanh chóng chóng, giống hệt bản tính của Giai Ni. Tống Mẫn đưa Minh Vi và Giai Ni vào công ty gặp người phỏng vấn. Địa điểm phỏng vấn ngay tại trụ sở công ty Vĩnh Thành. Đã gần hai chủ nhật trôi qua kể từ sau biến cố, Minh Vi mới quay lại nới này lần đầu tiên.
Vừa bước chân vào bên trong, Minh Vi chết lặng người. Tất cả hoa và cây cảnh trong công ty được thay bằng hoa trắng, những bức tranh với nhiều màu sắc tươi sáng bị dỡ xuống, các nhân viên đều mặc trang phục màu đen. Ngay trên cửa thang máy ở đại sảnh chính có treo một bức hình của Trương Minh Vi. Trong sảnh vang lên một điệu nhạc buồn thương, biến nơi này thành một linh đường.
Cố Thành Quân đang làm trò gì? Khó khăn lắm mới giết chết được cô vợ phiền phức, anh chẳng vui mừng quá, hay định dùng cách này để biểu đạt nỗi vui sướng trong lòng? Biết đâu đây lại là chủ ý của Chân Tích? Nói cho cùng thì cô ta, từ thân phận kẻ thứ ba, đã nghiễm nhiên trở thành chính thất một cách dễ dàng, được cả đàn ông mình thích lẫn gia sản kếch xù, chắc sợ miệng lưỡi thế gian nên mới cố gắng dùng đủ mọi cách để bày tỏ lòng tiếc thương của mình trước cái chết của Trương Minh Vi.
Quá trình phỏng vấn không có gì, người phỏng vấn là chỗ quen biết của Tống Mẫn nên hỏi qua loa vài câu đã ghi tên họ vào danh sách, sau đó thông báo sáng hôm sau đến nhận việc.
Trước khi về Minh Vi hỏi thêm một câu:
– Cố phu nhân được an táng ở đâu?
Nhân viên phụ trách tuyển người nói:
– Ở nghĩa trang Phật Sơn, cùng chỗ chôn cất với bố mẹ cô ấy.
– Ôi cả nhà đều chết hết rồi ư? – Tống Giai Ni buột miệng.
Nhân viên đó liếc nhìn Giai Ni với vẻ không vui:
– Chủ tịch Trương của chúng tôi xấu số, nhưng không đến lượt các cô bàn tán.
Chỉ là một nhân viên quèn, từ trước đến nay Minh Vi chưa từng thấy mặt, lại càng không biết tên cô ta. Song thấy có người bảo vệ mình như vậy, cô cảm nhận được sự ấm áp mình từng có trước kia.
Rời khỏi phòng họp của bộ phận nhân sự, Minh Vi rẽ sang bên trái theo thói quen, đi vào một hành lang dài. Đây là con đường ngắn nhất để về phòng mình mà cô vẫn thường đi. Một dãy hành lang hun hút, hai bên tường treo đầy các khung hình. Ảnh trong phim, các album âm nhạc trong phim, hình chụp khi nhận giải…
Những năm qua Vĩnh Thành đã đào tạo được hàng chục ngôi sao điện ảnh, song không có bất kì ai có đủ tư cách để được treo một tấm poster hình của mình trên hành lang này. Mỗi tấm poster đều ghi một cái tên nổi như cồn hoặc những thành công của một người nghệ sĩ.
– Cố Thành Quân! – Tống Mẫn dán mắt vào một tấm poster, kêu lên phấn chấn. – Oa! Đây là tấm poster phim
Người tình
anh ấy đóng, bản này số lượng hạn chế nên ít lắm.
Trong bức hình là cảnh sông nước Mê Kông lấp lánh dưới ánh chiều tà, một người đàn ông Đông phương mặc chiếc áo sơ mi trắng cúi đầu, khuôn mặt đẹp trai trầm ngâm. Một thiếu nữ Pháp với sắc đẹp mê mẫn lòng người ôm lấy anh ta từ phía sau, đầu khẽ tựa trên vai anh ta. Mái tóc quăn dài bồng bềnh của thiếu nữ buông lơi trên tấm lưng trần, ánh mắt ngất say. Hiệu ứng màu sắc và cấu tứ đặc biệt khiến bức hình nhuốm một bầu không khí mơ hồ đầy quyến rũ.
– Cố Thành Quân quả thực quá đẹp trai. – Vẻ ngây ngất hiện trên khuôn mặt Tống Mẫn. – Diễn xuất của anh ấy trong phim phải nói là tự nhiên, cơ thể thật tuyệt.
Cứ ngây ngất đi, ngây ngất hết mình đi, những cô gái không biết mùi đời.
Minh Vi nhìn cô bé ánh mắt bàng quan.
Người đàn ông mà các em ái mộ bên ngoài là vàng ngọc nhưng thực ra bên trong lại thối nát. Nhìn tưởng thanh cao nho nhã, nhưng thực ra đây là âm mưu gian giảo, lại còn bạc tình bạc nghĩa. Vậy nên, có người đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình đây này.
Minh Vi cúi đầu buồn bã ra khỏi công ty. Giữa đường Tống Mẫn chia tay hai người bọn họ, Giai Ni cùng Minh Vi về nhà ăn cơm.
Vừa vào đến khu tập thể, từ xa trông thấy một nam sinh dáng người cao lớn đứng dưới sân. Cậu ta nhìn thấy Minh Vi liền hằm hằm đi tới. Minh Vi nhìn khuôn mặt non nớt đầy tức giận đó, không biết phải làm gì.
– Anh gọi vào điện thoại di động của em, sao em không bắt máy? – Nam sinh phủ đầu bằng một câu trách móc. – Anh nghe nói em đã khỏi ốm lâu rồi, vậy sao không liên lạc với anh lấy một lần? Ngày mai anh quay lại trường, em cũng không muốn đi tiễn sao?
Minh Vi còn chưa kịp nói, Giai Ni đã nhảy vọt tới, chỉ thẳng vào mặt nam sinh đó, quát mắng:
– Trần Chí Hàng, cậu có còn là đàn ông không? Khi Vi Vi bị ốm nằm trong bệnh viện thì cậu chết ở đâu? Cậu ấy ra viện mấy ngày rồi cậu còn không đến thăm? Bây giờ mới chạy đến đây định giở trò gì? Cậu vẫn còn thể diện sao?
Hóa ra nam sinh mặt còn trứng cá này là cậu bạn trai bí mật của Chu Minh Vi.
Hồi Trương Minh Vi còn sống, chồng và bạn bè đều là các bậc mỹ nam nhất đẳng, ở bất cứ chỗ nào trong công ty cũng có thể gặp được các nghệ sĩ hoặc thực tập sinh trẻ trung xinh đẹp. Tuy cô không phải người có quan hệ rộng rãi, song mối quan hệ với những người đẹp lại không hề ít. Đối với tên Trần Chí Hàng này mà nói, từ ngoại hình đến phong cách, đều không đáng nhắc đến.
Nói cho cùng, Chu Minh Vi vẫn là một cô gái nhỏ tuổi, gu thẩm mỹ vẫn chưa hình thành hết. Tuy vậy, việc cô chọn Cố Thành Quân cũng không khá khẩm hơn cô bé này bao nhiêu, còn cười người cái nỗi gì?
Trần Chí Hàng bị Giai Ni tấn công dồn dập, nhất thời không nói lại được, mãi lâu sau mới ngập ngừng:
– Tôi… Tôi nói với Minh Vi, liên quan gì tới cậu?
Tống Giai Ni quay sang nhìn Minh Vi, hết sức nháy mắt ra hiệu.
Chu Minh Vi cười cười, nhìn Trần Chí Hàng:
– Anh sắp quay lại trường à? Vậy đi vui vẻ nhé. Tôi phải đi làm, không tiễn anh được.
Trần Chí hàng rõ ràng không ngờ Chu Minh Vi lại có thể dứt bỏ mình một cách dễ dàng như vậy, kinh ngạc lắp bắp:
– Em… Nghe nói em lại thi trượt đúng không? Hồi đó anh từng bảo nếu em không đỗ được Đại học Bắc Kinh, chúng ta sẽ chia tay. Chính là em cầu xin anh nên anh mới cho em thêm một năm. Lần này…
– Vậy chia tay đi. – Minh Vi nói nhẹ như không. – Tôi không đủ khả năng với tới đại học Bắc Kinh, anh cũng không nhất thiết phải đợi tôi. Như vậy để sau này, nếu anh có gặp trắc trở gì trong cuộc sống cũng không oán thán mà đổ lên đầu tôi rằng
hồi đó tất cả đều là vì em
. Tôi không gánh nổi gánh nặng cuộc đời anh đâu, có đúng không Trần Chí Hàng? Chu Minh Vi với anh không có duyên phận, trước đây là do cô ấy hồ đồ, còn bây giờ nghĩ thông suốt rồi. Người ta có tụ thì có tan, ai đi đường nấy, tạm biệt anh, tốt nhất là đừng gặp lại nhau.
Nói xong, Minh Vi kéo tay Giai Ni đi lên cầu thang, bước đi nhanh nhẹn, đường hoàng dứt khoát, không hề lưu luyến.
Trần Chí Hàng mắt chữ A mồm chữ O đứng đờ người ra đó, không nói lại được câu nào. Người con gái này dường như đã có một sự sống hoàn toàn mới, ánh mắt sắc sảo, bộc lộ một vẻ thông minh và chín chắn, không còn là cô nữ sinh cứng nhắc thật thà như trước.
Cậu ta hoàn toàn biết mình không còn điều khiển được người con gái này nữa.
– Cậu quyết định rồi à? – Giai Ni nhìn theo bóng Trần Chí Hàng qua cửa sổ. – Trước đây, rõ ràng cậu bị cậu ta làm cho mê muội tới mức hồn siêu phách lạc, cả trường đều biết.
Minh Vi nói:
– Chuyện tình yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi có thể khắc cốt ghi tâm được bao nhiêu? Ngủ một giấc tỉnh dậy đã cảm thấy không còn gì lưu luyến nữa rồi. Giờ mình đã nghĩ thông.
– Cậu ốm một trận mà như lớn thêm mấy tuổi. – Giai Ni bật cười. – Nhưng thấy cậu như vậy, mình yên tâm rồi.
Tối hôm đó Minh Vi thu dọn phòng ngủ của mình, cô gom hết sách vở của Chu Minh Vi để lại cất xuống gầm giường. Căn phòng bỗng chốc trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn nhiều, cảm giác bức bách ban đầu do những chồng sách vở đó mang lại biến mất.
Chu Minh Vi đã sống một cuộc đời đầy những áp lực và mơ hồ, nếu như cho cô bé ấy cơ hội quay lại, không biết sẽ hối hận đến mức nào. Giờ đây Trương Minh Vi đã trở thành Chu Minh Vi, hãy tận dụng cơ hội quý giá này để làm những việc mà mình muốn làm, đi con đường mình muốn đi. Quá khứ của Chu Minh Vi không thể ảnh hưởng đến cô được nữa.
Minh Vi tắm xong bèn đứng trước gương trong nhà tắm để đánh giá lại bản thân mình bây giờ.
Chu Minh Vi là một cô gái trẻ trung, thậm chí còn xinh đẹp. Dù hiện giờ khí sắc chưa tốt lên, lại hơi gầy, nhưng có thể thấy cô được thừa hưởng di truyền từ bà Vương ở làn da trắng trẻo và khuôn mặt thanh tú.
Minh Vi có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, các đường nét đều gọn gàng, xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt phượng trong sáng, long lanh sắc nước, nhìn vào sâu thăm thẳm. Mang một chút cảm xúc, trong đôi mắt đó như ẩn chứa một câu chuyện làm mê mẩn lòng người.
Thêm vào đó, Chu Minh Vi lại có dáng cao dong dỏng, chừng một mét sáu tám, cơ thể thon thả cân đối, làn da tuổi thanh xuân trắng mịn.
Trương Minh Vi vốn không phải một cô gái xinh đẹp, chiều cao không được như Chu Minh Vi, cũng không có đôi mắt đẹp như vậy. Thứ duy nhất cô có là một làn da trắng, tính tình hiền hậu, hào phóng và một gia sản kếch xù.
Không có ngoại hình xinh đẹp, cũng không có một cơ thể khỏe mạnh, song Trương Minh Vi lại thích điện ảnh, khao khát được trở thành diễn viên. Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên cô đành từ bỏ ước mơ để chọn học ngành lịch sử sân khấu.
Trong phòng tắm nóng ngột ngạt, Minh Vi lau đi hơi nước đọng trên mặt gương rồi bắt đầu mỉm cười với người trong đó. Ban đầu chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, xa cách và khách sáo. Sau đó trở thành một nụ cười nóng bỏng và thiết tha. Trong mắt là một sắc thái cực kì gợi cảm. Khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, sóng mắt đong đưa, khẽ nháy một cái đầy vẻ bỡn cợt.
Tuyệt vời.
Nụ cười dần đông cứng lại, đôi mắt mở to, thoắt cái đã thành vẻ ngạc nhiên, đôi môi hơi hé mở. Cảm giác không thể nào tin nổi, chấn động và thêm vẻ sợ hãi, king hoàng. Sau đó vẻ đau thương hiện lên, thế chỗ cho tất cả biểu cảm khác. Đôi môi mấp máy, song không phát ra tiếng. Nước mắt đã dâng đầy rồi chầm chậm, chầm chậm ứa ra từ khóe mắt….
Chỉ một giây sau, tất cả cảm xúc đó biến mất, giống như bị một bàn tay to bè gạt phăng đi vậy.
Minh Vi dùng khăn bông lau mặt, hít một hơi thật sâu.
Rất tốt, biểu cảm của Chu Minh Vi phong phú, dễ kiểm soát, sức lan tỏa mạnh mẽ. Đặc biệt, cô bé này khi nở nụ cười trông ngây thơ, trong sáng, nhưng lại có thể tạo ra vẻ phong tình quyến rũ. Khi bật khóc, các cơ mặt không bị biến động theo quá nhiều nhưng lại rất hiệu quả ở việc khiến người khác thương cảm theo, rõ ràng biết cách gây xúc động lòng người. Với con mắt bao năm trong nghề tuyển chọn diễn viên của cô, cô bé Chu Minh Vi quả thực là một hạt giống tốt. Cô bé lại ít tuổi, có thể từ từ gọt giũa, tương lai chắc chắn rất có tiền đồ.
Có lẽ đây chính là sự bù đắp của ông trời giành cho cô. Lấy lại tấm thân bệnh tật, đổi cho cô một cơ thể khỏe mạnh, còn nữa, một tương lai tươi đẹp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ảnh Hậu Tái Sinh.