Chương 2. Đám tang [3]
-
Ảnh Hậu Tái Sinh
- Mị Bảo
- 4087 chữ
- 2020-05-09 01:08:09
Số từ: 4075
Dịch giả: Bảo Trâm
Nhà xuất bản: NXB Thời Đại
Đúng là cùng một giuộc với Cố Thành Quân, cũng thờ ơ, ích kỉ, tự tôn, coi mình là tất cả, giả dối và vô liêm sỉ.
Minh Vi rủa thầm, vừa nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình, sau đó kéo vòi xả nước.
Khi đó tâm trạng của cô cũng thoải mái như dòng nước đang cuộn xối xả vào bồn cầu, cuốn trôi đi tất cả những thứ phiền não và buồn thương. Chỉ tiếc một nỗi kẻ bị kẹt trong nhà vệ sinh nữ lúc này không phải Cố Thành Quân, nếu như vậy, cô đã có thể kêu toáng lên va chạy vọt ra ngoài, gọi người đến cứu, sau đó làm cho scandal này bung bét lên để mọi người cùng biết.
– Cô định đi đây vậy? – Đường Hựu Đình không còn ra dáng được nữa, giọng nói đã bắt đầu cuống quýt.
Minh Vi mím môi cười.
– Chẳng phải anh cần giấy sao? Để tôi đi gọi nhân viên dọn vệ sinh đi lấy giấy cho anh.
– Đừng, chờ đã!!
– Lại làm sao thế? – Minh Vi tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Trán Đường Hựu Đình đã nổi cả gân xanh lên, anh ta cố gắng nhẫn nhịn nói từng chữ một:
– Phiền cô Chu giúp tôi lấy giấy vệ sinh là được rồi.
Minh Vi cười ha ha lên hai tiếng, đột nhiên thấy hứng thú hỏi:
– Anh Đường, anh nói mối quan hệ của anh và Chủ tịch Trương của chúng tôi rất tốt, có phải anh định kí hợp đồng với Vĩnh Thành không?
Đường Hựu Đình siết chặt khóa thắt lưng, nghiến răng:
– Chuyện làm ăn tôi không cần phải nói với cô.
Minh Vi vẫn lờ đi như không biết.
– Anh nói là anh rất yêu mến Chủ tịch Trương, anh nói cho tôi xem, rốt cuộc là chị ấy tốt đến mức nào.
Các khớp ngón tay của Hựu Đình đã trắng bệch ra, song vẫn cố nhẫn nhịn:
– Tôi tuổi trẻ nên vẫn còn ngông cuồng, khi làm chuyện này chuyện nọ thường tỏ ra không biết điều, chị Trương là bậc trưởng bối, cẩn trọng và đại lượng, rất khoan dung đối với tôi.
– Còn gì nữa? – Minh Vi nghe thấy rất vui lòng.
Còn nữa ư?
– Việc đó… Chị Trương dịu dàng xinh đẹp, thông minh, lương thiện, ai lấy được đúng là có phúc lớn.
Minh Vi bật cười ha ha. Dù đó là những lời tán dương cho xong chuyện, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Cảm thấy trêu đùa anh ta đã đủ, cô bèn lấy mấy tờ giấy lau tay, sau đó nhét qua khe cửa.
– Cô Chu. – Đường Hựu Đình gọi cô lại. – Cô chờ một chút, đợi tôi ra ngoài có chuyện này muốn nói với cô.
– Không cần đâu. – Minh Vi tựa vào cánh cửa, cười mà như không.
– Anh muốn bảo tôi đừng nói chuyện này ra ngoài chứ gì. Yên tâm đi, việc dùng chung nhà vệ sinh với Đường Hựu Đình chẳng phải là chuyện đáng để khoe khoang đâu.
– Chờ một chút. – Đường Hựu Đình kêu lên.
Song Minh Vi đời nào đứng đó để Đường thiếu gia làm nốt thủ tục đi vệ sinh. Cô đóng cửa lại rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đường Hựu Đình thò đầu ra xem, không còn ai. Hình như cô gái ban nãy đã đi ra rồi.
Anh ta nhanh chóng chỉnh lại cà vạt, rửa tay, sau đó đứng trước gương sửa tóc. Sau khi xác nhận dung mạo của mình đã ngay ngắn, mới thận trọng mở cánh cửa phòng vệ sinh đi ra.
Trợ lí của anh ta – Tiểu Hoàng đang đứng ngay ở cửa phòng vệ sinh nam đối diện, nhìn ngó khắp bên trong. Người nào đi ra đi vào cũng nhìn xéo hệt như cậu ta là tên biến thái vậy.
Đường Hựu Đình sải bước đi ra, khi đến gần Tiểu Hoàng liền kéo tay anh ta lại.
– Anh Hựu Đình. – Tiểu Hoàng há hốc miệng. – Sao anh lại đi ra từ bên….
Đường Hựu Đình đành bịt miệng, túm cổ Tiểu Hoàng rồi kéo cậu ta đi.
Người quản lý của Đường Hựu Đình, Lưu Triệu đang sốt ruột đứng chờ bên trong linh đường, thấy Tiểu Hoàng đã tìm được Đường Hựu Đình bèn trách móc.
– Sao mà mới đó đã không thấy đâu rồi?
– Đừng hỏi nữa? – Đường Hựu Đình không muốn trả lời.
– Cậu quay lại đúng lúc lắm. – Lưu Triệu nhìn sang bên cạnh nháy mắt. – Cảnh tượng này không phải lúc nào cũng được thấy đâu.
Ở linh đường, Cố Thành Quân đang đứng với một cô gái trong bộ váy đen.
Chân Tích mặc một chiếc đầm voan đen, đi giày cao gót bảy phân màu đen, đeo một chuỗi vòng ngọc trai, trang điểm nhẹ, song vẻ đẹp vẫn ngời ngời. Cô ta đi từ ngoài vào với điệu bộ cực kì duyên dáng khiến cho ánh mắt của tất cả các vị khách nam đều lưu luyến không dời.
Cố Thành Quân đứng chặn đường vào của Chân Tích, cau mày hỏi:
– Em định làm gì ở đây?
Chân Tích nở một nụ cười đầy vẻ thương tiếc và an ủi.
– Thành Quân, em đến chia buồn thôi.
– Anh không định hỏi em cái đó. – Sắc mặt Thành Quân nặng nề.
– Lúc trước anh đã nói rồi, những chỗ này không thích hợp với em.
Chân Tích khẽ nhếch môi lên:
– Vì sao? Em cũng là một nghệ sĩ của Vĩnh Thành, chủ tịch qua đời, sao em lại không thể đến đây để tang được?
Thái độ cự tuyệt của Cố Thành Quân hết sức rõ ràng:
– Cả anh và em đều biết là vì sao.
Chân Tích cười nhạt:
– Chỉ cho phép anh ở đây diễn kịch, còn không cho phép em giậu đổ bìm leo à?
Cô ta định dợm chân đi tiếp, song đã bị Cố Thành Quân một mực ngăn lại:
– Phải tôn trọng người chết, em hãy biết điều một chút.
Chân Tích vẫn cười chế giễu:
– Em biết điều với cô ta, vậy cô ta có biết điều với em không? Mấy năm được sống an nhàn mà anh đã quên hết những việc cô ta làm năm đó rổi sao? Em đã phải ngậm đắng suốt sáu năm qua, đợi mãi mới được đến ngày hôm nay. Anh yên tâm, em cũng cần giữ thể diện, thắp hương xong rồi sẽ đi ngay. Nếu anh cho rằng em sẽ nhân cơ hội này để phá đám tang là đã đánh giá em quá cao.
Chân Tích nói xong liền lách người đi qua Cố Thành Quân vào linh đường. Khi còn cách vài bước chân, cô ta đột nhiên bị một người chặn lại.
Toàn thân Minh Vi run lên từng chập, cô gần như đã quay lại với thời khắc trước khi ngừng thở, trong ngực đau dữ dội, trời đất quay cuồng xung quanh, hơi thở trở nên gấp gáp. Tuy nhiên lần này cô không ngã xuống rồi chết đi. Cô nén hơi thở lại, đứng sững ngay trước mắt Chân Tích.
Dù không còn khả năng để thay đổi hiện thực là mình đã chết, nhưng ít ra cô cũng có thể cố gắng để không cho con người này quấy nhiễu đến sự bình yên cuối cùng của mình.
Đây là cảnh giới của cô, Trương Minh Vi là sự tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Chân Tích ngạc nhiên nhìn cô gái đứng chắn trước mặt mình. Cô ta muốn lách mình đi qua, song Minh Vi đã chặn kín đường vào linh đường hệt như một người gác cửa.
Không khí trong linh đường lúc này trở nên vô cùng tế nhị. Những tiếng thì thầm to nhỏ của đám khách khứa đến viếng tang đã biến mất, chỉ còn tiếng nhạc buồn thương réo rắt. Mọi người hoặc ngầm đánh giá, hoặc giương mắt lên nhìn, mục tiêu đều giống nhau, chính là cặp đôi đang đối đầu kia.
Chân Tích cười giễu cợt:
– Làm trò gì đây? Cố Thành Quân, anh đừng nhỏ nhen tới mức đó. Tôi muốn đến cúi mình trước vợ anh mà cũng không được hay sao?
Cố Thành Quân còn đang định mở miệng đã nghe thấy giọng nói run bắn lên của cô gái đứng chắn trước cửa kia:
– Chân Tích, em là fan hâm mộ của chị, cho em xin chữ kí có được không?
Chân Tích ngạc nhiên, cảm thấy cảnh tượng này lạ lùng đến mức khó tin. Nếu không phải là do Cố Thành Quân sắp xếp từ trước, thì chỉ có thể là sự trùng hợp quá đáng, chuyện một fan hâm mộ không biết điều tới mức chạy tới cả nơi tổ chức tang lễ để xin chữ kí diễn viên. Tuy nhiên, nếu đúng theo tới đây để xin chữ kí, tại sao trong mắt của cô gái này không có chút ngưỡng mộ nào. Trái lại ánh mắt của cô ta lạnh lùng và sắc lẹm, trong đó chứa đầy sự khinh miệt và căm thù.
Chân Tích đột nhiên cười:
– Cô không phải là fan hâm mộ của tôi, mà là fan hâm mộ của Cố Thành Quân phải không?
Ánh mắt Minh Vi vụt lóe lên, cô cười khan một tiếng:
– Chị Chân Tích, em quả thực rất thích chị.
Chân Tích chuẩn bị nổi cáu, đã thấy người quản lý của Thành Quân, Triệu Hữu Lượng dẫn theo hai vệ sĩ chạy tất tả từ ngoài vào, lớn tiếng quát Minh Vi:
– Cô đang làm gì thế hả? Đây là chỗ nào mà cô lại gây phiền toái như vậy?
Minh Vi vẫn đứng im không nhúc nhích, rồi đột nhiên kéo tay Chân Tích:
– Chị Chân Tích, xin chị hãy chụp ảnh với em có được không! Để gặp được chị quả thực không dễ dàng một chút nào.
Chân Tích giật thót người định giằng tay ra. Triệu Hữu Lượng vẫy tay một cái, hai vệ sĩ bèn lao đến túm lấy Minh Vi, bản thân Triệu Hữu Lượng cũng lựa thế kéo tay Chân Tích ra.
– Cô Chân Tích thực sự xin lỗi cô, đã làm cô giật mình, ra kia chúng ta nói chuyện.
Triệu Hữu Lượng không để Chân Tích phản ứng lại, kéo cô ta vào phòng nghỉ, còn Minh Vi giống hệt một con gà con bị hai vệ sĩ xách ra khỏi linh đường.
Cố Thành Quân mím chặt môi, đi sát theo sau.
Hai gã vệ sĩ kéo cô gái đó ra một chỗ vắng rồi dúi vào một góc tường, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Cô gái đó cũng không hề kêu ca phá phách, đứng thẳng người lên phủi phủi vết bụi ở đầu gối, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thành Quân bằng ánh mắt dò xét.
Cố Thành Quân đứng dưới bóng cây lặng lẽ nhìn cô không nói một lời. Cô gái đó có khuôn mặt thanh tú, nhìn biết vẫn còn ít tuổi, song trong mắt lại là sự già dặn và thâm trầm không phù hợp với tuổi tác một chút nào. Vừa rồi cô ta đột nhiên đứng chắn ngay đằng trước, quấy rối không cho Chân Tích vào trong, nhìn cứ tưởng vô lễ và vô lí, nhưng tình cờ lại hóa giải được tình huống lúng túng khi ấy, cũng như đã giúp Cố Thành Quân giải quyết được một việc phiền toái.
Cố Thành Quân lên tiếng:
– Cô là nhân viên của Vĩnh Thành?
Minh Vi lắc đầu nhìn đi chỗ khác:
– Tôi chỉ đi làm thêm ở đây.
Cố Thành Quân gật đầu:
– Cô tên là gì?
Minh Vi hơi giật mình một chút:
– Chu…Vi.
Cố Thành Quân
ừm
một tiếng:
– Cô không tiện làm tiếp ở đây nữa, tôi sẽ nói với giám đốc Lưu để chị ấy thanh toán tiền công cho cô. Yên tâm, công ty sẽ không làm khó cho cô đâu.
Đúng là câu Minh Vi đang đợi anh nói ra. Gây ra chuyện đó, cô dĩ nhiên không thể làm tiếp. Song chắc chắn Chân Tích sẽ không còn dương dương tự đắc quay trở lại, khăng khăng đòi vào thắp hương. Nên bây giờ cô có thể yên tâm đi được.
Cố Thành Quân nhìn theo bóng Minh Vi đi khuất, bỗng nhiên gọi giật lại:
– Cô Chu, việc vừa rồi, cảm ơn cô.
Minh Vi chầm chậm quay đầu lại, nhìn Thành Quân qua bụi cây thưa thớt. Ánh mặt trời giữa trưa thiêu đốt trên đầu cô, trong cái không khí nóng nực ngột ngạt đó, ánh mắt cô lại lạnh giá như nước dưới đáy hồ thu. Trong con ngươi đen sẫm đó có thể nhìn thấy rõ sự thờ ơ, thậm chí là một thái độ khinh thường không cần che giấu.
– Anh Cố không cần cảm ơn. – Đôi môi cô hơi động đậy, giọng nói khẽ khàng. – Không phải là tôi muốn giúp anh.
Khi Cố Thành Quân còn đang ngạc nhiên, Minh Vi đã quay người đi khuất sau bức tường.
– Cậu nói đi là chuyện gì vậy? – Giai Ni nắm chặt lấy tay cô, dựa vào chiếc tủ trong phòng thay quần áo, nhìn Minh Vi chằm chằm.
Minh Vi cởi cúc áo với vẻ thờ ơ.
– Không có gì, chỉ là mình thấy chướng mắt thôi.
– Thấy cái gì chướng mắt? Chân Tích à? – Giai Ni tỏ ra không hiểu. – Cậu đúng là fan hâm mộ của Cố Thành Quân. Vậy những lời đồn đại anh ta và Chân Tích là thật sao? Chân Tích cũng to gan thật, công nhiên lao đến đám tang của vợ người ta để giễu võ giương oai.
Minh Vi mở chai nước ra rồi ngửa đầu lên uống mấy ngụm, thở dài một tiếng.
– Giới minh tinh vốn đầy những chuyện thị phi, tiện tay lấy chổi quét qua một chút thôi cũng được cả sọt, chẳng qua là mình rỗi hơi lo chuyện không đâu thôi.
– Nhưng mà Cố Thành Quân có vẻ rất hào phóng. – Giai Ni đếm tiền trong phong bao của Minh Vi. – Lại còn trả thêm cho cậu 500 tệ.
Minh Vi cười giễu cợt. Đây là tiền thưởng việc cô nhanh trí giải cứu anh khỏi tình huống khó xử chăng? 500 tệ này có khác gì với cái cúi mình trước linh cữu mà Chân Tích chưa làm được?
– Chẳng phải cậu đang muốn đổi điện thoại mới sao? Cho cậu 500 tệ đó.
– Làm như vậy sao được, đây là tiền của cậu mà. – Giai Ni lắc đầu quầy quậy.
Minh Vi nói:
– Nếu như cậu không lấy thì mình cũng vứt nó vào sọt rác. Cậu hãy coi như giúp mình đi, đừng lãng phí.
– Cậu vẫn cái tính bướng bỉnh ấy. – Giai Ni đành cầm tiền lại. – Được rồi, tối nay chúng mình đến nhà hàng hải sản ăn một trận nhé!! Vất vả hơn nửa ngày trời, cũng phải hưởng thụ một chút mới phải.
– Cũng được. – Minh Vi nhượng bộ.
– Ôi trời, nói ra thì hôm nay còn gặp được Đường Hựu Đình nữa chứ!! – Giai Ni xoa cằm. – Việc Legend giải tán đã gây ầm ĩ rõ lâu, kết quả cuối cùng là anh ta lại được hưởng nhiều lợi nhất.
– Việc Legend giải tán chẳng phải là do một tay đàn của nhóm tự tử sao?
– Nói thì là vậy, nhưng bọn fan hâm mộ chúng tớ đều biết, việc thành viên tự sát cũng có liên quan đến Đường Hựu Đình. – Giai Ni cười nhạt. – Nghe nói Đường Hựu Đình vẫn muốn được ra hát riêng, song công ty anh ta đầu quân không chịu giải tán ban nhạc. Mà quan hệ giữa Đường Hựu Đình với tay đàn đó rất thân thiết, vì vậy mới mắc chứng trầm cảm, dẫn tới tự sát.
– Mình không biết gì về chuyện này. – Minh Vi hơi kinh ngạc. Trước kia cô cũng được coi là một người trong giới, song chưa hề nghe thấy thông tin đồn đại này bao giờ.
– Trước đây cậu chỉ chúi mũi vào học, làm sao nghe được những chuyện như thế này. – Giai Ni nói. – Nói tóm lại hiện giờ các fan hâm mộ của Legend đã phân tách rồi, không ít người vì chuyện này mà đã anti() anh ta.
() Chống lại, quay lưng lại
– Người nào cũng có khúc mắc riêng của mình. – Minh Vi nhún vai với vẻ thờ ơ, thu dọn các vật dụng cá nhân riêng. – Mình về trước nhé, khi nào xong việc cậu qua nhà gọi mình.
Minh Vi khoác ba lô lên rồi cúi đầu đi ra theo lối của dành cho nhân viên. Lối này ít fan hâm mộ và phóng viên, đi thẳng là tới bến xe buýt.
Trước khi dời khỏi phòng tang, Minh Vi còn quay đầu lại nhìn bức di ảnh của mình lần cuối. Người phụ nữ bên trong bức ảnh vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, trong khi khách khứa đang đứng đầy ở linh đường đều là những nhân vật nổi danh lừng lẫy, đã mang đến cho cô vinh dự lớn lao sau khi qua đời.
Minh Vi về đến nhà đúng lúc mẹ Vương đang bưng một bát canh trứng gà rong biển trong bếp ra.
– Con về rồi à? Có mệt không? Mau đi rửa tay rồi ăn cơm.
Minh Vi đứng ở cửa bếp lặng lẽ nhìn bà Vương một lúc lâu, sau đó đi tới ôm lấy bà từ phía sau.
Mẹ cô mất sớm nên trong kí ức của cô chưa từng có hình ảnh mẹ bận rộn trong bếp thế này. Giờ được thay đổi vào một cơ thể khác, lại còn có mẹ, cô cảm thấy đây đúng là một món quà lớn nhất mà ông trời đã tặng cho cô. Vứt bỏ đi một Cố Thành Quân, đổi lại một người mẹ, quả thật là một giao dịch khó tìm thấy dưới vòm trời này.
Thông tin về lễ tang phu nhân Trương Minh Vi của ảnh đế Cố Thành Quân đều được hầu hết các trang báo điện tử đưa tin, kèm theo một bức ảnh Cố Thành Quân đang ôm di ảnh vợ cúi đầu bước đi trong bộ dạng đau thương. Khi ngồi trong quán Internet nhìn khuôn mặt đầy giả tạo đó của Cố Thành Quân, đột nhiên cô nảy ra ý muốn ném thẳng chiếc gạt tàn vào đầu anh ta.
Giả bộ như vậy cho ai xem?
Cuộc đời Cố Thành Quân có thể coi cũng đầy những thăng trầm, sinh ra trong gia đình trung lưu, đến thời niên thiếu lại rơi vào cảnh tứ cố vô thân, sau đó nổi danh nhờ đóng phim, trở thành một ngôi sao lớn. Vợ chết à? Việc này không quan trọng, giờ đây anh đã được thừa hưởng toàn bộ sản nghiệp của gia đình nhà vợ. Từng rơi xuống đáy sâu của đời người, nên anh rất biết trân trọng đỉnh cao của sự thành công. Danh dự, quyền lực và tiền bạc, hiện giờ anh có thể nắm hết trong tay mình. Dùng cái chết của người vợ để diễn kịch, cơ bản anh sẽ không hề có một chút mặc cảm tội lỗi nào.
Thường thì vợ của một ngôi sao qua đời ít khi gây nên những sóng gió lớn. Nếu không vì liên quan đến việc Vĩnh Thành đổi chủ, có lẽ các cơ quan truyền thông sẽ không đưa tin về lễ tang. Còn hôm nay, sau khi kết thúc việc theo sát diễn biến đám tang Trương Minh Vi, báo chí lại tiếp tục một bài viết mới, tập trung vào những biến động trong công ty giải trí Vĩnh Thành.
Minh Vi ngồi trước ti vi xem tin tức, giống như đang xem câu chuyện của một người xa lạ. Khi trong bản tin nhắc tới tên mình, cô hoàn toàn không có một chút cảm giác gì.
Cảm kích không phải là tình yêu. Nhưng nếu đã cảm kích, tại sao anh lại lừa dối tình cảm của cô? Từ trước đến nay Trương Minh Vi chưa bao giờ ép anh phải yêu cô, phải lấy cô làm vợ. Khi đó anh và cô đều tự do yêu đương, tự mình quyết định việc hôn nhân. Người trưởng thành khi làm bất cứ việc gì cũng phải có trách nhiệm với bản thân, không phải đợi tới ngày hôm nay mới làm ra vẻ mình bị ép buộc khổ sở như vậy, để bào chữa cho sự vô ơn của mình.
Minh Vi mỉm cười, dòng nước ấm nóng từ từ chảy ra nơi khóe mắt.
Cố Thành Quân, tôi đã từng yêu anh biết bao, nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi.
Tháng chín trời đã chuyển mát. Tống Giai Ni cũng quay về trường đại học. Minh Vi không có ý định học lại, nên vô cùng nhàn rỗi. Cô chọn một thời điểm thích hợp để ngồi chuyện trò với bà Vương.
Minh Vi nói với vẻ nghiêm túc:
– Mẹ ơi, có một công ty tên là Công ty giải trí Vĩnh Thành. Họ sắp tuyển chọn một lớp thực tập sinh. Con định đến đó ghi tên thi tuyển.
– Thực tập sinh là gì? Bà Vương không hiểu.
– Là những người dự bị mẹ ạ. Sau khi vào công ty, họ sẽ được đào tạo thành nghệ sĩ.
Bà Vương càng không hiểu:
– Tiểu Vi, con muốn trở thành ngôi sao?
– Là diễn viên mẹ ạ. – Minh Vi giải thích. – Nó cũng giống như những công việc khác.
Bà Vương vẫn tỏ ra không mấy yên tâm:
– Mẹ nghe nhiều người nói rằng trong đó nhiều người xấu lắm… con gái vào đó sẽ bị ức hiếp đấy.
– Mẹ. – Minh Vi kéo tay bà Vương. – Công ty này đàng hoàng lắm, bảo vệ rất tốt cho các diễn viên của mình, đó là một công ty giải trí lớn và chính quy. Hơn nữa, con chỉ muốn làm diễn viên, chỉ thích đóng phim thôi. Chỉ những đứa con gái thích nổi tiếng mới dễ bị người ta lợi dụng.
– Nói như vậy cũng đúng. Nhưng lúc xảy ra chuyện rồi, ai nói chắc được. – Bà Vương vẫn cảm thấy bất an. – Khu nhà này sắp bị dỡ bỏ, chúng ta cũng được hưởng một khoản đền bù, không đến nỗi thiếu thốn.
– Con đã bảo không phải kiếm tiền mà là công việc. – Minh Vi dịu giọng cố thuyết phục bà Vương. – Con quả thực rất thích được đóng phim. Cơ hội này hiếm hoi lắm, con muốn được thử sức một lần.
– Chẳng phải con vẫn luôn muốn vào đại học hay sao?
– Bây giờ con đã nghĩ lại rồi. Đời người ngắn lắm, theo đuổi sự nghiệp mình yêu thích còn tốt hơn cố mù quáng thi vào đại học. Con sẽ cố gắng, mẹ đồng ý nhé.
Bà Vương thở dài một tiếng:
– Con nha đầu này, từ bé đã có ý chí mạnh mẽ, mẹ không tài nào thuyết phục nổi con. Nếu con đã quyết như vậy, cứ thử sức một lần xem sao. Mẹ cũng chẳng thể làm được gì nhiều cho con, nhưng việc ủng hộ con mẹ hoàn toàn có thể làm được.
– Cảm ơn mẹ! – Minh Vi thấy sống mũi cay cay, dang rộng tay ôm lấy bà Vương.